Ánh trăng sáng tỏ, một thân ảnh màu đen tránh thoát khỏi sự tuần tra của sơn tặc, lặng yên không một tiếng động đi qua chỗ hành lang gấp khúc, bước ngoặt tiến vào nơi cư trú của sơn tặc, xem xét đúng mục tiêu, bóng đen thần tốc tới gần, động tác có chút không quen, nhưng cũng đã an toàn đi tới đích.
Nhìn vào bên trong thấy một vị trung niên đang nằm trên bàn, trong lòng bóng đen đã chuẩn bị tốt, lấy ra một cục đá ném trực tiếp lên người vị trung niên kia.
Nhưng vị trung niên cường tráng chỉ kêu lên một tiếng, lập tức gãi gãi chỗ bị đá ném trúng, sau đó tiếp tục ngủ.
Người áo đen tới nhìn người nọ không giống như đang giả vờ ngủ, lập tức lặng lẽ mở cửa sổ ra, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào, đi đến bên cạnh người này, cầm lấy cây gậy gỗ trực tiếp đánh lên cổ, khiến hắn ngủ càng sâu.
Làm xong mọi chuyện, hắc y nhân lập tức tìm kiếm loạn xạ trên người vị trung niên, rất nhanh đã tìm được thứ mình cần, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
Một đường chạy trở về!
Rất nhanh về tới phòng của mình.
Đối với việc bản thân có thể dễ dàng lấy được thứ đó, Bạch Tiểu Mễ có chút khó tin, hay do nàng có vận khí tốt, đi trên đường thế nhưng không bị phát hiện, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày may mắn của nàng sao?
Một khi đã như vậy, chuyện rời đi không nên trì hoãn nữa, tránh để ngày mai lão kia đi mua đồ không tìm thấy lệnh bài báo mất, sau đó trong sơn trại sẽ tăng cường phòng bị, như vậy cơ hội để nàng chạy ra ngoài càng thêm xa vời.
“Tiểu Đào, ngươi ngủ rồi sao?” Bạch Tiểu Mễ đi đến phòng ngủ của hạ nhân, đây là phòng bên cạnh mới được sửa lại, Lý Mặc Nhiên lo lắng nương tử nhà mình buổi tối sợ hãi, cho nên trước khi xuống núi đã để cho Tiểu Đào tiến vào ở đó.
“Phu nhân, có chuyện gì ạ?” Một hồi có tiếng bước chân vội vàng, Tiểu Đào xuất hiện ở cửa phòng, khi mở cửa ra đã thấy phu nhân đang đứng trước cửa phòng mình, có chút lo lắng hỏi.
“Tiểu Đào đến phòng ta một chút, ta có việc cần nói!” Bạch Tiểu Mễ nói xong xoay người trở về phòng mình, Tiểu Đào không do dự đi theo.
“A!” Tiểu Đào vạn lần thật không ngờ, nàng vừa mới tiến vào phòng thì cổ đã bị tập kích, trước mặt bỗng tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Đào thật sự có lỗi với ngươi, vì tự do của bổn tiểu thư cho nên chỉ có thể tạm thời để ngươi bị ủy khuất!” Bạch Tiểu Mễ thoát áo ngoài của Tiểu Đào, đem người đặt lên giường, lập tức trói chặt người lại, miệng cũng bịt kín.
Đắp chăn, buông màn, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng thay quần áo trên người, vẽ lông mày thật thô, dưới cằm chùi đen xì, nhìn qua có chút giống như râu mới mọc ra.
Đem một mái tóc thật dài dùng kéo cắt hơn phân nửa, chỉ chừa đến cổ áo,tóc làm rối tung lên, tùy ý buộc thành kiểu tóc của nam tử, sau đó mang theo mấy vật gì đó đáng giá của Lý Mặc Nhiên rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Tiểu Đào, thật xin lỗi!
“Người nào đó?” Thủ vệ sơn tặc nghe được động tĩnh, lập tức quát hỏi.
“Thủ vệ đại ca, ta là sai vặt của Vương quản sự, được phái đi truyền tin cho Đại đương gia!” Giọng nói mang theo một chút thanh âm khàn khàn riêng có của thiếu niên.
“Phải không? Lệnh bài đâu!” Thủ vệ sơn tặc cũng không dễ dàng bị lừa như vậy mà cho qua, cứ theo quy củ mà làm.
“Ở trong này! Thủ vệ đại ca mau nhanh một chút, việc này rất gấp!” Sơn tặc gầy nhỏ kia có chút sốt ruột nói.
Thủ vệ nhìn nhìn, xác nhận đúng lệnh bài liền đem người thả ra!
Thân ảnh gầy nhỏ kia nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
“Rốt cục cũng được ra ngoài!” Bạch Tiểu Mễ không nghĩ đến sự tình lại thuận lợi như thế, nhưng hiện tại cách sơn trại vẫn rất gần, nàng phải chạy nhanh lên mới được dù sao phương pháp trốn thoát của nàng rất dễ bị phát hiện.
Ngày mai, Vương quản sự tỉnh lại nhất định sẽ thấy điều không bình thường, rất nhanh hoài nghi đến nàng.
Bạch Tiểu Mễ thừa dịp bây giờ còn có thời gian một đường chạy thật nhanh, nàng còn có sáu giờ để trốn chạy.
Bạch Tiểu Mễ chạy một đường hướng xuống núi, đại khái cảm giác được thời điểm trời nhanh sáng, thể lực của Bạch Tiểu Mễ đã bị tiêu hao khá nhiều, có chút chậm lại.
Hiện tại nếu dừng lại để nghỉ ngơi thực là hành động không sáng suốt, nhưng mà lúc này nàng thật sự không thể chạy nổi nữa rồi?
Bạch Tiểu Mễ do dự một chút, lập tức đi lệch khỏi quỹ đạo, hướng về bên cạnh.
Có lẽ do xem TV nhiều quá, Bạch Tiểu Mễ vẫn có ý thức cẩn thận, vừa đi vừa xóa dấu vết mình lưu lại, tuy rằng làm có chút không lưu loát, nhưng chắc chắn sẽ không bị phát hiện ra.
Một đường đi tới, Bạch Tiểu Mễ luôn chú ý để mình đi trên lớp lá cây khô, hoặc là trên cỏ, tận lực không lưu lại bất kỳ dấu chân nào, đi một đoạn Bạch Tiểu Mễ đều sẽ kiểm tra lại xem bản thân mình đã đem dấu chân xóa đi chưa, tuy rằng đi có chút chậm, nhưng vẫn an toàn hơn.
Bạch Tiểu Mễ ở trên núi cũng được một khoảng thời gian, nàng không dám xem thường sơn tặc ở đây.
Bởi vì sơn tặc ở đây tựa hồ không cùng một loại với sơn tặc trong tưởng tượng của nàng.
Mặt trời chiếu rọi tia nắng ban mai lên mặt đất, một ngày mới đã đến, Bạch Tiểu Mễ nhìn bầu trời, cảm giác tự do cách mình ngày càng ngắn.
“A, có cái hang động, thật là quá tốt!” Thời điểm sức cùng lực kiệt cũng không dám nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Mễ phát hiện ra một cái hang động không lớn, vui sướng tiến lên xem xét, cho dù cao hứng, nhưng Bạch Tiểu Mễ cũng không dám khinh thường, dù sao nơi này là trên núi, chắc sẽ có dã thú.
Bạch Tiểu Mễ thật cẩn thận từ sau lưng lấy ra cái túi nhỏ, cầm cái kéo vũ khí duy nhất mà nàng có được.
Sau một hồi tiến lên kiểm tra, Bạch Tiểu Mễ xác nhận không có nguy hiểm.
Đã không có nguy hiểm Bạch Tiểu Mễ tính toán ở trong này nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bất quá lấy sự cẩn thận của Bạch Tiểu Mễ, đương nhiên sẽ không quan tâm mà cứ thế đi vào nghỉ ngơi. Nàng quay đầu ngắm nhìn, nơi này tuy có vẻ là dốc đứng, nhưng nếu có người đi đến chắc chắn sẽ phát hiện ra sơn động, nàng thật vất vả mới có thể chạy ra ngoài đương nhiên không muốn lại bị bắt trở về.
Quan sát bốn phía một chút, Bạch Tiểu Mễ đi xuống núi một đoạn, đến mấy cây cách sơn động rất xa, lợi dụng cái kéo sắc bén đem cành cây cắt xuống.
Sau đó ở đem nhánh cậy rậm rạp kéo về trước cửa hang, bố trí ngụy trang bên ngoài hang động thật tốt, để khi từ bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra được chỗ này có cái hang, lúc này Bạch Tiểu Mễ mới yên tâm đi vào hang nghỉ ngơi.
Chạy trốn vội vã, lại phải đi bộ, hơn nữa có cảm giác lo lắng sợ hãi nhiều giờ, nên Bạch Tiểu Mễ đã mệt mỏi không chịu được, cho nên sau khi ăn chút gì đó để lấy sức, Bạch Tiểu Mễ đẩy một tảng đá chặn trước cửa hang động để tránh dã thú tiến vào, nàng liền ngủ thiếp đi.
Ánh trăng sáng tỏ, một thân ảnh màu đen tránh thoát khỏi sự tuần tra của sơn tặc, lặng yên không một tiếng động đi qua chỗ hành lang gấp khúc, bước ngoặt tiến vào nơi cư trú của sơn tặc, xem xét đúng mục tiêu, bóng đen thần tốc tới gần, động tác có chút không quen, nhưng cũng đã an toàn đi tới đích.
Nhìn vào bên trong thấy một vị trung niên đang nằm trên bàn, trong lòng bóng đen đã chuẩn bị tốt, lấy ra một cục đá ném trực tiếp lên người vị trung niên kia.
Nhưng vị trung niên cường tráng chỉ kêu lên một tiếng, lập tức gãi gãi chỗ bị đá ném trúng, sau đó tiếp tục ngủ.
Người áo đen tới nhìn người nọ không giống như đang giả vờ ngủ, lập tức lặng lẽ mở cửa sổ ra, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào, đi đến bên cạnh người này, cầm lấy cây gậy gỗ trực tiếp đánh lên cổ, khiến hắn ngủ càng sâu.
Làm xong mọi chuyện, hắc y nhân lập tức tìm kiếm loạn xạ trên người vị trung niên, rất nhanh đã tìm được thứ mình cần, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
Một đường chạy trở về!
Rất nhanh về tới phòng của mình.
Đối với việc bản thân có thể dễ dàng lấy được thứ đó, Bạch Tiểu Mễ có chút khó tin, hay do nàng có vận khí tốt, đi trên đường thế nhưng không bị phát hiện, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày may mắn của nàng sao?
Một khi đã như vậy, chuyện rời đi không nên trì hoãn nữa, tránh để ngày mai lão kia đi mua đồ không tìm thấy lệnh bài báo mất, sau đó trong sơn trại sẽ tăng cường phòng bị, như vậy cơ hội để nàng chạy ra ngoài càng thêm xa vời.
“Tiểu Đào, ngươi ngủ rồi sao?” Bạch Tiểu Mễ đi đến phòng ngủ của hạ nhân, đây là phòng bên cạnh mới được sửa lại, Lý Mặc Nhiên lo lắng nương tử nhà mình buổi tối sợ hãi, cho nên trước khi xuống núi đã để cho Tiểu Đào tiến vào ở đó.
“Phu nhân, có chuyện gì ạ?” Một hồi có tiếng bước chân vội vàng, Tiểu Đào xuất hiện ở cửa phòng, khi mở cửa ra đã thấy phu nhân đang đứng trước cửa phòng mình, có chút lo lắng hỏi.
“Tiểu Đào đến phòng ta một chút, ta có việc cần nói!” Bạch Tiểu Mễ nói xong xoay người trở về phòng mình, Tiểu Đào không do dự đi theo.
“A!” Tiểu Đào vạn lần thật không ngờ, nàng vừa mới tiến vào phòng thì cổ đã bị tập kích, trước mặt bỗng tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Đào thật sự có lỗi với ngươi, vì tự do của bổn tiểu thư cho nên chỉ có thể tạm thời để ngươi bị ủy khuất!” Bạch Tiểu Mễ thoát áo ngoài của Tiểu Đào, đem người đặt lên giường, lập tức trói chặt người lại, miệng cũng bịt kín.
Đắp chăn, buông màn, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, Bạch Tiểu Mễ nhanh chóng thay quần áo trên người, vẽ lông mày thật thô, dưới cằm chùi đen xì, nhìn qua có chút giống như râu mới mọc ra.
Đem một mái tóc thật dài dùng kéo cắt hơn phân nửa, chỉ chừa đến cổ áo,tóc làm rối tung lên, tùy ý buộc thành kiểu tóc của nam tử, sau đó mang theo mấy vật gì đó đáng giá của Lý Mặc Nhiên rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Tiểu Đào, thật xin lỗi!
“Người nào đó?” Thủ vệ sơn tặc nghe được động tĩnh, lập tức quát hỏi.
“Thủ vệ đại ca, ta là sai vặt của Vương quản sự, được phái đi truyền tin cho Đại đương gia!” Giọng nói mang theo một chút thanh âm khàn khàn riêng có của thiếu niên.
“Phải không? Lệnh bài đâu!” Thủ vệ sơn tặc cũng không dễ dàng bị lừa như vậy mà cho qua, cứ theo quy củ mà làm.
“Ở trong này! Thủ vệ đại ca mau nhanh một chút, việc này rất gấp!” Sơn tặc gầy nhỏ kia có chút sốt ruột nói.
Thủ vệ nhìn nhìn, xác nhận đúng lệnh bài liền đem người thả ra!
Thân ảnh gầy nhỏ kia nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
“Rốt cục cũng được ra ngoài!” Bạch Tiểu Mễ không nghĩ đến sự tình lại thuận lợi như thế, nhưng hiện tại cách sơn trại vẫn rất gần, nàng phải chạy nhanh lên mới được dù sao phương pháp trốn thoát của nàng rất dễ bị phát hiện.
Ngày mai, Vương quản sự tỉnh lại nhất định sẽ thấy điều không bình thường, rất nhanh hoài nghi đến nàng.
Bạch Tiểu Mễ thừa dịp bây giờ còn có thời gian một đường chạy thật nhanh, nàng còn có sáu giờ để trốn chạy.
Bạch Tiểu Mễ chạy một đường hướng xuống núi, đại khái cảm giác được thời điểm trời nhanh sáng, thể lực của Bạch Tiểu Mễ đã bị tiêu hao khá nhiều, có chút chậm lại.
Hiện tại nếu dừng lại để nghỉ ngơi thực là hành động không sáng suốt, nhưng mà lúc này nàng thật sự không thể chạy nổi nữa rồi?
Bạch Tiểu Mễ do dự một chút, lập tức đi lệch khỏi quỹ đạo, hướng về bên cạnh.
Có lẽ do xem TV nhiều quá, Bạch Tiểu Mễ vẫn có ý thức cẩn thận, vừa đi vừa xóa dấu vết mình lưu lại, tuy rằng làm có chút không lưu loát, nhưng chắc chắn sẽ không bị phát hiện ra.
Một đường đi tới, Bạch Tiểu Mễ luôn chú ý để mình đi trên lớp lá cây khô, hoặc là trên cỏ, tận lực không lưu lại bất kỳ dấu chân nào, đi một đoạn Bạch Tiểu Mễ đều sẽ kiểm tra lại xem bản thân mình đã đem dấu chân xóa đi chưa, tuy rằng đi có chút chậm, nhưng vẫn an toàn hơn.
Bạch Tiểu Mễ ở trên núi cũng được một khoảng thời gian, nàng không dám xem thường sơn tặc ở đây.
Bởi vì sơn tặc ở đây tựa hồ không cùng một loại với sơn tặc trong tưởng tượng của nàng.
Mặt trời chiếu rọi tia nắng ban mai lên mặt đất, một ngày mới đã đến, Bạch Tiểu Mễ nhìn bầu trời, cảm giác tự do cách mình ngày càng ngắn.
“A, có cái hang động, thật là quá tốt!” Thời điểm sức cùng lực kiệt cũng không dám nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Mễ phát hiện ra một cái hang động không lớn, vui sướng tiến lên xem xét, cho dù cao hứng, nhưng Bạch Tiểu Mễ cũng không dám khinh thường, dù sao nơi này là trên núi, chắc sẽ có dã thú.
Bạch Tiểu Mễ thật cẩn thận từ sau lưng lấy ra cái túi nhỏ, cầm cái kéo vũ khí duy nhất mà nàng có được.
Sau một hồi tiến lên kiểm tra, Bạch Tiểu Mễ xác nhận không có nguy hiểm.
Đã không có nguy hiểm Bạch Tiểu Mễ tính toán ở trong này nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bất quá lấy sự cẩn thận của Bạch Tiểu Mễ, đương nhiên sẽ không quan tâm mà cứ thế đi vào nghỉ ngơi. Nàng quay đầu ngắm nhìn, nơi này tuy có vẻ là dốc đứng, nhưng nếu có người đi đến chắc chắn sẽ phát hiện ra sơn động, nàng thật vất vả mới có thể chạy ra ngoài đương nhiên không muốn lại bị bắt trở về.
Quan sát bốn phía một chút, Bạch Tiểu Mễ đi xuống núi một đoạn, đến mấy cây cách sơn động rất xa, lợi dụng cái kéo sắc bén đem cành cây cắt xuống.
Sau đó ở đem nhánh cậy rậm rạp kéo về trước cửa hang, bố trí ngụy trang bên ngoài hang động thật tốt, để khi từ bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra được chỗ này có cái hang, lúc này Bạch Tiểu Mễ mới yên tâm đi vào hang nghỉ ngơi.
Chạy trốn vội vã, lại phải đi bộ, hơn nữa có cảm giác lo lắng sợ hãi nhiều giờ, nên Bạch Tiểu Mễ đã mệt mỏi không chịu được, cho nên sau khi ăn chút gì đó để lấy sức, Bạch Tiểu Mễ đẩy một tảng đá chặn trước cửa hang động để tránh dã thú tiến vào, nàng liền ngủ thiếp đi.