“Đương nhiên, nếu Nhị đương gia không đồng ý, ta có thể ra ngoài sao?” Bạch Tiểu Mễ có chút tức giận nói, kỳ thật việc này Bạch Tiểu Mễ có thể nghĩ thông suốt, nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy Lý Mặc Nhiên, trong lòng lại có chút tủi thân.
“Ha ha a! Sức hấp dẫn của nương tử thật lớn, ngay cả Nhị đệ khó nói chuyện nàng cũng thuyết phục được!” Xem như hắn khen ngợi Bạch Tiểu Mễ, nhưng trong lòng Lý Mặc Nhiên lại mang theo một ít vị chua nhàn nhạt, tuy rằng biết rõ đó là Nhị đệ nhà mình, không có khả năng sẽ thích nương tử, nhưng Lý Mặc Nhiên vẫn có cảm giác không thoải mái, nương tử tốt như vậy, người khác phát hiện nàng tốt là lẽ tự nhiên.
“Tất nhiên, bổn tiểu thư ta đây có sức hấp dẫn rất lớn nha!” Bạch Tiểu Mễ lại trừng mắt người nào đó, Nhị đương gia không phải vì nàng mà đáp ứng, hắn đồng ý vì ý tưởng của nàng với Hắc Phong trại mà thôi!
“Nương tử!” Trong lòng Lý Mặc Nhiên lại càng không thoải mái, nhìn chằm chằm vào nương tử kia đáng yêu xinh đẹp, trong lòng càng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, lần này ngươi cướp được gì vậy?” Bạch Tiểu Mễ nhìn phía sau có ít nhất mười xe ngựa, lại nhìn dấu bánh xe, trọng lượng thế kia cũng không nhẹ đâu? Không biết là vật gì?
“À! Đó là mấy khối tơ lụa, đợi lát nữa về sơn trại, nương tử có thể chọn lựa làm mấy bộ quần áo!” Lý Mặc Nhiên cười khanh khách, răng trắng xen giữa nền râu đen.
“Tơ lụa, thật đúng là thứ tốt, vậy khi trở về ta chọn một ít!” Tơ lụa? Bạch Tiểu Mễ rất thích.
“Lý Mặc Nhiên, lần cướp này là phú thương hả?” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục hỏi.
“Ừ, thủ phủ thứ nhất Giang Nam, dù sao người ta tiền nhiều, mất một chút cũng không để ý đâu!” Lý Mặc Nhiên tuyệt không áy náy nói.
“Thủ phủ? Vậy các ngươi không sợ đến lúc đó bọn họ sai người đến san bằng Hắc Phong trại sao?” Bạch Tiểu Mễ cười hỏi, kỳ thật trong lòng thật đúng có chút lo lắng, dù sao nàng vừa mới quyết định ở lại, nếu Hắc Phong trại liền như vậy bị san phẳng, vậy nàng sẽ đặt chân ở đâu, giờ nàng mới phát hiện ra, sống ở Hắc Phong trại thật không tệ chút nào?
“Nương tử yên tâm, hắn không dám!” Lý Mặc Nhiên tự tin nhướng mày nói, lập tức cúi đầu nhìn về phía nương tử, nương tử hỏi cái này là vì nàng lo lắng cho hắn sao?
“Ngươi quen người kia sao, vì sao người ta không dám, hơn nữa người ta là thủ phủ, ngươi có biết câu ‘có tiền có thể bắt quỷ xay cối’ không, nếu người ta vung tiền cho người thảo phạt các ngươi thì làm sao bây giờ?” Bạch Tiểu Mễ đối với cách nói của Lý Mặc Nhiên có chút không đồng ý, nếu người ta cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, thật sự vung tiền thảo phạt bọn họ, vậy bọn họ khó mà sống yên ổn qua ngày.
“Nương tử đang lo lắng cho vi phu sao?” Lý Mặc Nhiên bỗng nhiên nhìn về phía tiểu nương tử trong lòng, nghe ý tứ nương tử là thật lo lắng sẽ bị thảo phạt? Chẳng lẽ một tháng không thấy, nương tử bỗng nhiên phát hiện thật ra nàng đã thích hắn, nếu như vậy thật sự là quá tốt.
“Này, ta là đang quan tâm cho tương lai của Hắc Phong trại có được không!” Bạch Tiểu Mễ có chút tức giận nói, người này nghe mình nói chẳng bao giờ nghe vào trọng điểm?
“Giống nhau, giống nhau, nương tử quan tâm Hắc Phong trại cũng là lo lắng vi phu, vi phu thật là cao hứng!” Lý Mặc Nhiên cảm động, rất tự nhiên hôn lên trán trắng mịn của nương tử.
“Này! Ngươi đừng có xằng bậy, ở đây có rất nhiều người đấy!” Bạch Tiểu Mễ cả người cứng đờ, lập tức trừng tên đầu sỏ gây nên.
“Được, được, chúng ta không cho người khác nhìn, trở về phòng liền làm!” Lý Mặc Nhiên vô liêm sỉ nói.
“Ai! Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Bạch Tiểu Mễ rất nhanh đã bị hắn đánh bại, tại sao lại có nam nhân da mặt dày như vậy chứ? Trời ạ! Người bộ dạng xấu liền thôi, giờ da mặt lại dày thế này thì sao chịu nổi.
“Đại ca, đã trở lại!” Giờ phút này cửa lớn Hắc Phong trại đã mở rộng, Nhị đương gia mang theo phần lớn người đứng nơi đó nghênh đón, Nhị đương gia nhìn thoáng qua nữ tử trong lòng Đại ca, ánh mắt hơi lóe lên, nhàn nhạt nói.
“Nhị đệ vất vả, chúng ta đi vào trước đi!” Lý Mặc Nhiên đi nhanh vào bên trong, trong tay ôm nương tử, cảm giác này khỏi phải nói nhiều, quá tốt.
Bạch Tiểu Mễ luôn đặt trong lòng người nào đó, thẳng đến khi nghe được lời lạnh nhạt của Nhị đương gia, thế mới biết bất tri bất giác mình đã đến Hắc Phong trại, vừa thấy nhiều người nhìn bọn họ, dù da mặt dày thế nào, mặt nàng vẫn đỏ, đầu cũng không dám ngẩng.
Lại nói, Lý Mặc Nhiên là nam nhân cổ đại? Tại sao cảm giác hắn so với người hiện đại là nàng còn phóng khoáng hơn, quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi.
“Nhị ca, chúng ta đã trở lại!” Người luôn bị xem nhẹ, Lão Tứ, tiến đến bên cạnh Nhị ca nhà mình.
“Lão Tứ vất vả rồi, đi vào trước đi!” Nhị đương gia sai người dàn xếp chỗ hàng hóa mới được đem về, rồi mới cùng Lão Tứ đi vào trong, đi đến phòng khách, vốn cho rằng Đại ca ở bên trong chờ bọn họ, nhưng sau khi đi tới thì phòng khách trống vắng không một bóng người.
Nhị đương gia mày hơi hơi nhíu một chút, trước kia khi Đại ca trở về sẽ luôn ở trong này, nghĩ đến chuyện ở cửa lớn vừa rồi, sắc mặt Nhị đương gia nhất thời trầm xuống dưới.
“Lão Tứ, đệ kể cho ta nghe tình huống lần này đi!” Nhị đương gia rất nhanh khôi phục biểu cảm lạnh nhạt, trực tiếp đi vào rồi ngồi xuống, ý bảo Lão Tứ ngồi ở bên cạnh.
......
Bên này Nhị đương gia cùng Tứ đương gia đàm luận sự tình, Lý Mặc Nhiên đã đem nương tử nhà mình ôm trở về phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, cửa vừa đóng lập tức hôn thật sâu người trong lòng.
Kỳ thật vừa rồi hắn rất muốn nàng, hơn một tháng không thấy hắn có biết bao nhiêu là nhớ nhung?
“Ô......” Bạch Tiểu Mễ trừng mắt, người kia lại nhanh như vậy.
“Ngươi...... Ô... bỏ... ra!” Bạch Tiểu Mễ hàm hồ kêu lên, một bên dùng sức muốn tránh thoát ôm ấp của Lý Mặc Nhiên.
Giờ phút này Lý Mặc Nhiên nào quản khí lực nhỏ nhoi kia, hôn đến quên bản thân, nỗi nhớ nhiều ngày dường như ẩn chứa trong nụ hôn này.
“Trứng...... thối!” Cảm giác được Lý Mặc Nhiên đang kích động, Bạch Tiểu Mễ giãy dụa càng lợi hại hơn.
“Nương tử, đừng nhúc nhích!” Lý Mặc Nhiên cảm giác được người trong lòng đang khó chịu, lập tức đẩy ra một ít, thở hổn hển, mâu sắc mông lung nhìn người trong lòng, thanh âm khàn khàn nói.
“Trứng thối, sao ngươi lại làm vậy?” Bản thân Bạch Tiểu Mễ không tốt hơn bao nhiêu, thở hổn hển nhìn Lý Mặc Nhiên, kỳ thật với nụ hôn vừa rồi, Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc phát hiện, nàng không hề có chút phản cảm nào, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng có chút sợ hãi, đây mới là nguyên nhân chân chính nàng không ngừng giãy dụa.
“Nhưng mà người ta rất nhớ nương tử!” Lý Mặc Nhiên đáng thương tội nghiệp nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.
“Đương nhiên, nếu Nhị đương gia không đồng ý, ta có thể ra ngoài sao?” Bạch Tiểu Mễ có chút tức giận nói, kỳ thật việc này Bạch Tiểu Mễ có thể nghĩ thông suốt, nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy Lý Mặc Nhiên, trong lòng lại có chút tủi thân.
“Ha ha a! Sức hấp dẫn của nương tử thật lớn, ngay cả Nhị đệ khó nói chuyện nàng cũng thuyết phục được!” Xem như hắn khen ngợi Bạch Tiểu Mễ, nhưng trong lòng Lý Mặc Nhiên lại mang theo một ít vị chua nhàn nhạt, tuy rằng biết rõ đó là Nhị đệ nhà mình, không có khả năng sẽ thích nương tử, nhưng Lý Mặc Nhiên vẫn có cảm giác không thoải mái, nương tử tốt như vậy, người khác phát hiện nàng tốt là lẽ tự nhiên.
“Tất nhiên, bổn tiểu thư ta đây có sức hấp dẫn rất lớn nha!” Bạch Tiểu Mễ lại trừng mắt người nào đó, Nhị đương gia không phải vì nàng mà đáp ứng, hắn đồng ý vì ý tưởng của nàng với Hắc Phong trại mà thôi!
“Nương tử!” Trong lòng Lý Mặc Nhiên lại càng không thoải mái, nhìn chằm chằm vào nương tử kia đáng yêu xinh đẹp, trong lòng càng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, lần này ngươi cướp được gì vậy?” Bạch Tiểu Mễ nhìn phía sau có ít nhất mười xe ngựa, lại nhìn dấu bánh xe, trọng lượng thế kia cũng không nhẹ đâu? Không biết là vật gì?
“À! Đó là mấy khối tơ lụa, đợi lát nữa về sơn trại, nương tử có thể chọn lựa làm mấy bộ quần áo!” Lý Mặc Nhiên cười khanh khách, răng trắng xen giữa nền râu đen.
“Tơ lụa, thật đúng là thứ tốt, vậy khi trở về ta chọn một ít!” Tơ lụa? Bạch Tiểu Mễ rất thích.
“Lý Mặc Nhiên, lần cướp này là phú thương hả?” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục hỏi.
“Ừ, thủ phủ thứ nhất Giang Nam, dù sao người ta tiền nhiều, mất một chút cũng không để ý đâu!” Lý Mặc Nhiên tuyệt không áy náy nói.
“Thủ phủ? Vậy các ngươi không sợ đến lúc đó bọn họ sai người đến san bằng Hắc Phong trại sao?” Bạch Tiểu Mễ cười hỏi, kỳ thật trong lòng thật đúng có chút lo lắng, dù sao nàng vừa mới quyết định ở lại, nếu Hắc Phong trại liền như vậy bị san phẳng, vậy nàng sẽ đặt chân ở đâu, giờ nàng mới phát hiện ra, sống ở Hắc Phong trại thật không tệ chút nào?
“Nương tử yên tâm, hắn không dám!” Lý Mặc Nhiên tự tin nhướng mày nói, lập tức cúi đầu nhìn về phía nương tử, nương tử hỏi cái này là vì nàng lo lắng cho hắn sao?
“Ngươi quen người kia sao, vì sao người ta không dám, hơn nữa người ta là thủ phủ, ngươi có biết câu ‘có tiền có thể bắt quỷ xay cối’ không, nếu người ta vung tiền cho người thảo phạt các ngươi thì làm sao bây giờ?” Bạch Tiểu Mễ đối với cách nói của Lý Mặc Nhiên có chút không đồng ý, nếu người ta cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này, thật sự vung tiền thảo phạt bọn họ, vậy bọn họ khó mà sống yên ổn qua ngày.
“Nương tử đang lo lắng cho vi phu sao?” Lý Mặc Nhiên bỗng nhiên nhìn về phía tiểu nương tử trong lòng, nghe ý tứ nương tử là thật lo lắng sẽ bị thảo phạt? Chẳng lẽ một tháng không thấy, nương tử bỗng nhiên phát hiện thật ra nàng đã thích hắn, nếu như vậy thật sự là quá tốt.
“Này, ta là đang quan tâm cho tương lai của Hắc Phong trại có được không!” Bạch Tiểu Mễ có chút tức giận nói, người này nghe mình nói chẳng bao giờ nghe vào trọng điểm?
“Giống nhau, giống nhau, nương tử quan tâm Hắc Phong trại cũng là lo lắng vi phu, vi phu thật là cao hứng!” Lý Mặc Nhiên cảm động, rất tự nhiên hôn lên trán trắng mịn của nương tử.
“Này! Ngươi đừng có xằng bậy, ở đây có rất nhiều người đấy!” Bạch Tiểu Mễ cả người cứng đờ, lập tức trừng tên đầu sỏ gây nên.
“Được, được, chúng ta không cho người khác nhìn, trở về phòng liền làm!” Lý Mặc Nhiên vô liêm sỉ nói.
“Ai! Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Bạch Tiểu Mễ rất nhanh đã bị hắn đánh bại, tại sao lại có nam nhân da mặt dày như vậy chứ? Trời ạ! Người bộ dạng xấu liền thôi, giờ da mặt lại dày thế này thì sao chịu nổi.
“Đại ca, đã trở lại!” Giờ phút này cửa lớn Hắc Phong trại đã mở rộng, Nhị đương gia mang theo phần lớn người đứng nơi đó nghênh đón, Nhị đương gia nhìn thoáng qua nữ tử trong lòng Đại ca, ánh mắt hơi lóe lên, nhàn nhạt nói.
“Nhị đệ vất vả, chúng ta đi vào trước đi!” Lý Mặc Nhiên đi nhanh vào bên trong, trong tay ôm nương tử, cảm giác này khỏi phải nói nhiều, quá tốt.
Bạch Tiểu Mễ luôn đặt trong lòng người nào đó, thẳng đến khi nghe được lời lạnh nhạt của Nhị đương gia, thế mới biết bất tri bất giác mình đã đến Hắc Phong trại, vừa thấy nhiều người nhìn bọn họ, dù da mặt dày thế nào, mặt nàng vẫn đỏ, đầu cũng không dám ngẩng.
Lại nói, Lý Mặc Nhiên là nam nhân cổ đại? Tại sao cảm giác hắn so với người hiện đại là nàng còn phóng khoáng hơn, quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi.
“Nhị ca, chúng ta đã trở lại!” Người luôn bị xem nhẹ, Lão Tứ, tiến đến bên cạnh Nhị ca nhà mình.
“Lão Tứ vất vả rồi, đi vào trước đi!” Nhị đương gia sai người dàn xếp chỗ hàng hóa mới được đem về, rồi mới cùng Lão Tứ đi vào trong, đi đến phòng khách, vốn cho rằng Đại ca ở bên trong chờ bọn họ, nhưng sau khi đi tới thì phòng khách trống vắng không một bóng người.
Nhị đương gia mày hơi hơi nhíu một chút, trước kia khi Đại ca trở về sẽ luôn ở trong này, nghĩ đến chuyện ở cửa lớn vừa rồi, sắc mặt Nhị đương gia nhất thời trầm xuống dưới.
“Lão Tứ, đệ kể cho ta nghe tình huống lần này đi!” Nhị đương gia rất nhanh khôi phục biểu cảm lạnh nhạt, trực tiếp đi vào rồi ngồi xuống, ý bảo Lão Tứ ngồi ở bên cạnh.
......
Bên này Nhị đương gia cùng Tứ đương gia đàm luận sự tình, Lý Mặc Nhiên đã đem nương tử nhà mình ôm trở về phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, cửa vừa đóng lập tức hôn thật sâu người trong lòng.
Kỳ thật vừa rồi hắn rất muốn nàng, hơn một tháng không thấy hắn có biết bao nhiêu là nhớ nhung?
“Ô......” Bạch Tiểu Mễ trừng mắt, người kia lại nhanh như vậy.
“Ngươi...... Ô... bỏ... ra!” Bạch Tiểu Mễ hàm hồ kêu lên, một bên dùng sức muốn tránh thoát ôm ấp của Lý Mặc Nhiên.
Giờ phút này Lý Mặc Nhiên nào quản khí lực nhỏ nhoi kia, hôn đến quên bản thân, nỗi nhớ nhiều ngày dường như ẩn chứa trong nụ hôn này.
“Trứng...... thối!” Cảm giác được Lý Mặc Nhiên đang kích động, Bạch Tiểu Mễ giãy dụa càng lợi hại hơn.
“Nương tử, đừng nhúc nhích!” Lý Mặc Nhiên cảm giác được người trong lòng đang khó chịu, lập tức đẩy ra một ít, thở hổn hển, mâu sắc mông lung nhìn người trong lòng, thanh âm khàn khàn nói.
“Trứng thối, sao ngươi lại làm vậy?” Bản thân Bạch Tiểu Mễ không tốt hơn bao nhiêu, thở hổn hển nhìn Lý Mặc Nhiên, kỳ thật với nụ hôn vừa rồi, Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc phát hiện, nàng không hề có chút phản cảm nào, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng có chút sợ hãi, đây mới là nguyên nhân chân chính nàng không ngừng giãy dụa.
“Nhưng mà người ta rất nhớ nương tử!” Lý Mặc Nhiên đáng thương tội nghiệp nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.