“Mặc Nhiên ca, hôm nay phải trị liệu!” Thấy Lý Mặc Nhiên muốn theo Bạch Tiểu Mễ rời đi, Tư Nguyên gấp gáp gọi người.
Lý Mặc Nhiên nhíu mày, vừa định cự tuyệt đã bị Bạch Tiểu Mễ ngăn cản.
“Thương tổn của ngươi vẫn chưa tốt lên sao?” Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc, nếu còn thương tổn, tại sao ngày hôm qua lại mang theo nàng chạy loạn khắp nơi, đây chẳng phải không muốn sống nữa sao?
“Đã không còn đáng ngại!” Lý Mặc Nhiên thấy nương tử quan tậm, trong lòng vui mừng.
“Mặc Nhiên ca, nội thương không thể sơ suất, nếu không về sau sẽ lưu lại bệnh căn! Bạch tiểu thư cũng hy vọng Mặc Nhiên ca về sau không lưu lại mầm bệnh, đúng không?” Tư Nguyên đi tới trước mặt hai người, mắt lộ lo lắng, mang theo trách cứ nhìn Bạch Tiểu Mễ.
Bạch Tiểu Mễ bị Tư Nguyên nhìn như vậy, có chút khó hiểu, thương tổn lưu lại bệnh căn hay không liên quan gì đến nàng, cũng không phải nàng mang theo hắn chạy loạn, là hắn mang theo nàng mà.
“Lý Mặc Nhiên ngươi vẫn nhanh để thần y khám đi!” Trong lòng tuy khó chịu nhưng Bạch Tiểu Mễ cũng không thể không để ý đến thân thể Lý Mặc Nhiên, lập tức nhìn về phía hắn nói.
“Đại ca, huynh nghe Đại tẩu đi! Nếu không Đại tẩu sẽ lo lắng!” Lý Cảnh Nhiên đi tới, ngày hôm qua đi ra ngoài cả ngày, dược cũng chưa ăn, như vậy đối với thương tổn của Đại ca đúng là không có lợi.
“Đại ca, huynh phải nhanh tốt hơn, các huynh đệ đều nhớ huynh! Hy vọng huynh có thể nhanh chóng trở về!” Lý Thụy Nhiên vội vã đi tới, đứng bên cạnh Lý Cảnh Nhiên, vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Mặc Nhiên.
Tư Nguyên thấy mọi người đều hỗ trợ khuyên nhủ, khóe miệng hơi nhếch, cũng chỉ có thời gian trị liệu, Mặc Nhiên ca mới ở một mình cùng nàng, nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại khiến nàng cao hứng không nổi.
“Vậy nương tử ở cùng vi phu có được không?” Lý Mặc Nhiên chờ mong nhìn Bạch Tiểu Mễ, bộ dáng kia giống như, chỉ cần nàng không cùng hắn, hắn liền không chữa bệnh.
“Không…., vậy được rồi!” Vốn muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt âm u của mọi người đều tập trung về phía mình liền biến thành đáp ứng, không có cách, nếu không đáp ứng, Bạch Tiểu Mễ lo rằng chính mình đã bị những ánh mắt này trực tiếp lăng trì rồi.
Sắc mặt Tư Nguyên nhất thời trắng bệch, thân thể cứng đờ đứng tại chỗ.
“Nương tử, nàng đối vi phu thật tốt!” Không ngại mọi người ở đây, Lý Mặc Nhiên không biết xấu hổ dán lên người Bạch Tiểu Mễ, tay lớn thon dài nắm tay nhỏ của nàng vào trong tay, xúc cảm mềm mại kia truyền đến, vẻ mặt Lý Mặc Nhiên thỏa mãn.
Lý Cảnh Nhiên bình tĩnh nghiêng đầu sang một bên, tựa hồ cảm thấy Đại ca mình thật không biết xấu hổ, quá dọa người.
Lý Thụy Nhiên hiển nhiên đã nhìn quen, cho nên không quá để ý, chỉ là đối với một thiếu niên chưa từng yêu vẫn có chút thẹn thùng, lập tức quay đầy sang chỗ khác.
Bạch Tiểu Mễ cũng bình thản, dù sao chuyện này ở Hắc Phong trại thường xuyên phát sinh cũng không có gì kỳ quái, tay đem đầu lớn của hắn tựa trên vai nàng đẩy ra: “Còn không đi, ta liền không tốt!”
“Đi, lúc này đi!” Lý Mặc Nhiên cười hì hì, muốn đi ra ngoài.
“Tư Nguyên, Đại ca nhờ vào nàng!” Thấy Tư Nguyên bình tĩnh nhìn hai người, sắc mặt vô cùng không tốt, ghen ghét trong mắt nàng còn chưa kịp thu hồi, Lý Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, lập tức thản nhiên nói.
“Cảnh Nhiên ca sao lại nói như vậy! Đây là việc Tư Nguyên phải làm, hơn nữa ta cũng mong Mặc Nhiên nhanh khỏi!” Tư Nguyên khôi phục rất nhanh, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Lý Cảnh Nhiên, dường như khuôn mặt vặn vẹo ghen tỵ kia không phải là nàng.
“Ừ, cảm ơn! Tư Nguyên, mời!” Lý Cảnh Nhiên thấy hai người đi phía trước đã khuất bóng dáng ở đại sảnh, ra dấu mời Tư Nguyên, sau đó cùng Tư Nguyên đi ra ngoài theo hai người kia, Lý Thụy Nhiên trước khi rời đi quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân mỹ lệ kỳ lạ kia, hừ lạnh một tiếng rồi bắt kịp người phía trước.
Người trong toàn bộ phòng ăn đều rời đi, Mạc Tư vừa rồi còn đăm chiêu ngẩng đầu lên, khóe miệng vẽ ý cười hàm xúc.
“Công tử!” Nhạc Dao một mực bên ngoài thấy mọi người rời đi lúc này mới tiến vào, nhìn thấy Mạc Tư vẫn như cũ, thật cẩn thận gọi một tiếng.
Mạc Tư không nhìn Nhạc Dao, cúi đầu tao nhã nước chảy mây trôi bắt đầu ăn, bộ dáng tự nhiên như không phải đang làm khách tại nhà người, mà là tại nhân gian tiên cảnh, món ăn cũng không phải món ăn bình thường trong gia đình, mà là mỹ tửu rượu ngon trên cung trăng chín tầng trời.
Nhạc Dao khó chịu, nhìn trộm công tử nhà mình, kỳ thật cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ công tử tới nơi này làm gì? Nàng không tin là vì đệ tử Tư Nguyên mà tới, nghĩ đến nữ tử ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ nhưng lại có chút trẻ con kia, chẳng lẽ là vì nàng ta sao?
Đúng là cũng không có khả năng? Bọn họ quen biết ở chung cũng mới hai ngày, hơn nữa mục đích trước đó của công tử cũng là ở đây? Nhạc Dao không nghĩ ra, chỉ là không đem chuyện này đặt trong lòng, nghĩ không ra liền không nghĩ là được, dù sao công tử làm gì, nàng sẽ dùng toàn lực hỗ trợ là được.
Nhạc Dao nhìn về phía công tử nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy công tử quả thực hoàn mỹ như thần, từ khi hắn nhặt nàng về làm nha hoàn, trong lòng Nhạc Dao không dung được người khác, trong mắt chỉ có một người là công tử, chỉ cần công tử muốn, nàng sẽ dùng hết khả năng vì hắn mà làm.
“Nhạc Dao cũng ăn cơm đi!”Người tao nhã kia thản nhiên nói.
“Công tử, Nhạc Dao đi bây giờ!” Nhạc Dao nhìn thoáng qua công tử rồi lập tức lùi xuống, tuy nàng không hề đói, nhưng công tử nói vậy kỳ thật không muốn người quấy rầy, cái này nàng biết.
Sau khi Nhạc Dao rời đi, người chẫm rãi đứng lên, từ từ đi về phía trước, một động tác đều siêu phàm thoát tục, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thon dài cao ngất, tuyệt thế tao nhã, khiến bọn họ vệ nha hoàn nhìn lén nhịn không được mặt hồng tim đập.
Nơi nào đó trong sân.
“Mặc Nhiên ca cần thi châm nếu có thể cần tuyệt đối an tĩnh, các vị có thể ra ngoài trong giây lát!” Tư Nguyên miệng cười hoàn mỹ, ánh mắt quét về phía mọi người, sau cùng dừng trên người Bạch Tiểu Mễ, nhìn nam tử vẫn chắn trước mắt nữ tử kia, trong mắt Tư Nguyên hiện chua sót.
“Được nha!” Bạch Tiểu Mễ chỉ mong sao ra ngoài, tên Lý Mặc Nhiên này thật sự quá dính người.
Lý Cảnh Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tư Nguyên, xem ra nữ tử này không định buông tha?
“Những người khác ra ngoài, nương tử ở lại!” Lý Mặc Nhiên từ đầu không muốn thỏa hiệp, căn bản không để ý tới Bạch Tiểu Mễ đang giãy dụa, cũng không có ý muốn buông nàng ra.
Lý Mặc Nhiên nhìn thành thật phúc hậu, trên thực tế đầu óc tuyệt không ngu dốt, đối với yêu cầu của Tư Nguyên hắn biết rõ, một khi đã quyết định, Lý Mặc Nhiên bất luận vì cái gì đều không do dự.
Tư Nguyên là thần y, tuy Lý Mặc Nhiên tin tưởng nhưng cũng lo lắng nàng ta sẽ động tay chân, đến lúc đó nương tử hiểu lầm là không tốt, bỏ lỡ một lần, hắn không cho phép giữa hai người lại phát sinh ra bất kỳ chuyện hiểu lầm nào.
Lý Cảnh Nhiên không hai lời lôi kéo Lý Thụy Nhiên không hiểu tình huống ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại ba người.
“Lý Mặc Nhiên, ngươi đừng hồ nháo có được không, hiện tại là chữa bệnh, là chữa khỏi bệnh cho ngươi đấy?” Bạch Tiểu Mễ không tháo được tay Lý Mặc Nhiên, bất đắc dĩ nhìn hắn nói, nam nhân chẳng lẽ mù sao? Không thấy thần y mỹ nữ kia đang dùng ánh mắt sắc như đao muốn đem nàng chặt thành thịt vụn à?
“Nếu nương tử không ở lại, vi phụ không trị liệu, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì!” Lý Mặc Nhiên không nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tư Nguyên, tiếp tục làm nũng với nương tử nhà mình.
Bạch Tiểu Mễ không có biện pháp, ngẩng đầu nhìn thần y mỹ nữ, trong mắt nói: Thấy chưa! Không phải ta không đi ra, là ta không ra được! Ngươi xem rồi làm đi?
“Mặc Nhiên ca, lần thi châm này rất trọng yếu, Tư Nguyên lo lắng quấy rầy ảnh hưởng đến nội thương!” Rất không dễ dàng mới có cơ hội, hơn nữa nàng cũng muốn thừa dịp lần này để Mặc Nhiên ca không thể không cưới nàng, làm sao có thể để nữ nhân này phá hủy chứ?
“Nếu Tư nguyên thần y không nắm chắc, vậy Mặc Nhiên tự mình chữa thương cũng được! Nương tử, chúng ta không nên quấy rầy đại phu Tư Nguyên! Chúng ta ra ngoài đi!” Tư Nguyên càng như vậy, Lý Mặc Nhiên càng thấy kỳ lạ, dù sao trước kia thi châm, không phải chưa từng có ai ở lại nhưng lúc ấy cũng không thấy nàng ta nói qua? Nhưng hôm nay thì sao?
Đây tuyệt đối không bình thường, Lý Mặc Nhiên nghĩ tới đây, trong mắt hiện lạnh lùng, chỉ có điều không biểu hiện trên mặt, vẫn như cũ tựa chơi xấu tựa trên người Bạch Tiểu Mễ, thuận thế muốn kéo Bạch Tiểu Mễ rời đi.
“Khoan đã Mặc Nhiên ca, Bạch tiểu thư muốn lưu lại cũng không sao!” Tư Nguyên thấy người muốn rời đi, vội vàng tiến lên ngăn hai người.
“Tư Nguyên, nàng là nương tử của tại hạ, ngươi nên gọi nàng là Lý phu nhân!” Vốn không muốn dẫn ra chuyện này nhưng nghe nàng ta lặp lại nhiều lần Bạch tiểu thư, Lý Mặc Nhiên rốt cục nhịn không được sửa đúng.
Nghe lời của nàng ta, giống như nương tử không phải là nương tử của hắn vậy.
Mặt Tư Nguyên trắng bệch, lệ trong mắt đảo quanh, điềm đạm đáng yêu nhìn người trước mặt một lòng ái mộ, tâm nhất thời như bị vạn kim đâm, đau đến khó thở.
Đáng người người nàng yêu không nhìn nàng, mà trong mắt hắn, tâm hắn đều là nữ tử bên cạnh hắn.
Lý Mặc Nhiên không nhìn thấy nhưng Bạch Tiểu Mễ nhìn cũng chẳng vui nổi, dù sao ánh mắt kia thật sự quá nóng bỏng.
Nhìn ra được thần y mỹ nữ thật tâm thích Lý Mặc Nhiên, đây cũng là nghi hoặc của nàng, vốn nàng cho rằn đối phương chỉ nhìn tới thân phận cùng địa vị của Lý Mặc Nhiên, nhưng hiện tại lại không phải.
Bạch Tiểu Mễ nhìn người bên cạnh không biết xấu hổ, nam nhân này rốt cục có điểm gì khiến một nữ tử có tài có mạo yêu thích? Bạch Tiểu Mễ thật không nghĩ ra?
Chẳng lẽ thẩm mỹ quan của nữ tử trước mắt có vấn đề, nếu không lấy hình tượng Lý Mặc Nhiên như vậy, chỉ cần người có con mắt tốt sẽ không thích hắn?
Thời điểm Bạch Tiểu Mễ thắc mắc nhìn Lý Mặc Nhiên, Tư Nguyên đành nhượng bộ.
“Lý phu nhân, ngươi nguyện ý lưu lại sao?” Tư Nguyên yếu ớt hỏi Bạch Tiểu Mễ, trong mắt tràn đầy hy vọng, Mặc Nhiên ca nàng không có biện pháp nhưng nữ tử không có dung mạo trước mắt này, Tư Nguyên vẫn muốn thử xem.
“Ta…” Không muốn, câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói, đã bị Lý Mặc Nhiên bên người chặn lại.
“Nương tử đương nhiên là nguyện ý, đúng không nương tử!” Lý Mặc Nhiên nhanh chóng tiếp lời Bạch Tiểu Mễ, ngây ngô cười, vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng.
Tuy là hỏi nhưng tay ôm người càng chặt hơn, tựa như chỉ cần Bạch Tiểu Mễ nói một chữ không, hắn liền cắt đứt thắt lưng nàng.
“Mặc Nhiên ca, hôm nay phải trị liệu!” Thấy Lý Mặc Nhiên muốn theo Bạch Tiểu Mễ rời đi, Tư Nguyên gấp gáp gọi người.
Lý Mặc Nhiên nhíu mày, vừa định cự tuyệt đã bị Bạch Tiểu Mễ ngăn cản.
“Thương tổn của ngươi vẫn chưa tốt lên sao?” Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc, nếu còn thương tổn, tại sao ngày hôm qua lại mang theo nàng chạy loạn khắp nơi, đây chẳng phải không muốn sống nữa sao?
“Đã không còn đáng ngại!” Lý Mặc Nhiên thấy nương tử quan tậm, trong lòng vui mừng.
“Mặc Nhiên ca, nội thương không thể sơ suất, nếu không về sau sẽ lưu lại bệnh căn! Bạch tiểu thư cũng hy vọng Mặc Nhiên ca về sau không lưu lại mầm bệnh, đúng không?” Tư Nguyên đi tới trước mặt hai người, mắt lộ lo lắng, mang theo trách cứ nhìn Bạch Tiểu Mễ.
Bạch Tiểu Mễ bị Tư Nguyên nhìn như vậy, có chút khó hiểu, thương tổn lưu lại bệnh căn hay không liên quan gì đến nàng, cũng không phải nàng mang theo hắn chạy loạn, là hắn mang theo nàng mà.
“Lý Mặc Nhiên ngươi vẫn nhanh để thần y khám đi!” Trong lòng tuy khó chịu nhưng Bạch Tiểu Mễ cũng không thể không để ý đến thân thể Lý Mặc Nhiên, lập tức nhìn về phía hắn nói.
“Đại ca, huynh nghe Đại tẩu đi! Nếu không Đại tẩu sẽ lo lắng!” Lý Cảnh Nhiên đi tới, ngày hôm qua đi ra ngoài cả ngày, dược cũng chưa ăn, như vậy đối với thương tổn của Đại ca đúng là không có lợi.
“Đại ca, huynh phải nhanh tốt hơn, các huynh đệ đều nhớ huynh! Hy vọng huynh có thể nhanh chóng trở về!” Lý Thụy Nhiên vội vã đi tới, đứng bên cạnh Lý Cảnh Nhiên, vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Mặc Nhiên.
Tư Nguyên thấy mọi người đều hỗ trợ khuyên nhủ, khóe miệng hơi nhếch, cũng chỉ có thời gian trị liệu, Mặc Nhiên ca mới ở một mình cùng nàng, nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại khiến nàng cao hứng không nổi.
“Vậy nương tử ở cùng vi phu có được không?” Lý Mặc Nhiên chờ mong nhìn Bạch Tiểu Mễ, bộ dáng kia giống như, chỉ cần nàng không cùng hắn, hắn liền không chữa bệnh.
“Không…., vậy được rồi!” Vốn muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt âm u của mọi người đều tập trung về phía mình liền biến thành đáp ứng, không có cách, nếu không đáp ứng, Bạch Tiểu Mễ lo rằng chính mình đã bị những ánh mắt này trực tiếp lăng trì rồi.
Sắc mặt Tư Nguyên nhất thời trắng bệch, thân thể cứng đờ đứng tại chỗ.
“Nương tử, nàng đối vi phu thật tốt!” Không ngại mọi người ở đây, Lý Mặc Nhiên không biết xấu hổ dán lên người Bạch Tiểu Mễ, tay lớn thon dài nắm tay nhỏ của nàng vào trong tay, xúc cảm mềm mại kia truyền đến, vẻ mặt Lý Mặc Nhiên thỏa mãn.
Lý Cảnh Nhiên bình tĩnh nghiêng đầu sang một bên, tựa hồ cảm thấy Đại ca mình thật không biết xấu hổ, quá dọa người.
Lý Thụy Nhiên hiển nhiên đã nhìn quen, cho nên không quá để ý, chỉ là đối với một thiếu niên chưa từng yêu vẫn có chút thẹn thùng, lập tức quay đầy sang chỗ khác.
Bạch Tiểu Mễ cũng bình thản, dù sao chuyện này ở Hắc Phong trại thường xuyên phát sinh cũng không có gì kỳ quái, tay đem đầu lớn của hắn tựa trên vai nàng đẩy ra: “Còn không đi, ta liền không tốt!”
“Đi, lúc này đi!” Lý Mặc Nhiên cười hì hì, muốn đi ra ngoài.
“Tư Nguyên, Đại ca nhờ vào nàng!” Thấy Tư Nguyên bình tĩnh nhìn hai người, sắc mặt vô cùng không tốt, ghen ghét trong mắt nàng còn chưa kịp thu hồi, Lý Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, lập tức thản nhiên nói.
“Cảnh Nhiên ca sao lại nói như vậy! Đây là việc Tư Nguyên phải làm, hơn nữa ta cũng mong Mặc Nhiên nhanh khỏi!” Tư Nguyên khôi phục rất nhanh, vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Lý Cảnh Nhiên, dường như khuôn mặt vặn vẹo ghen tỵ kia không phải là nàng.
“Ừ, cảm ơn! Tư Nguyên, mời!” Lý Cảnh Nhiên thấy hai người đi phía trước đã khuất bóng dáng ở đại sảnh, ra dấu mời Tư Nguyên, sau đó cùng Tư Nguyên đi ra ngoài theo hai người kia, Lý Thụy Nhiên trước khi rời đi quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân mỹ lệ kỳ lạ kia, hừ lạnh một tiếng rồi bắt kịp người phía trước.
Người trong toàn bộ phòng ăn đều rời đi, Mạc Tư vừa rồi còn đăm chiêu ngẩng đầu lên, khóe miệng vẽ ý cười hàm xúc.
“Công tử!” Nhạc Dao một mực bên ngoài thấy mọi người rời đi lúc này mới tiến vào, nhìn thấy Mạc Tư vẫn như cũ, thật cẩn thận gọi một tiếng.
Mạc Tư không nhìn Nhạc Dao, cúi đầu tao nhã nước chảy mây trôi bắt đầu ăn, bộ dáng tự nhiên như không phải đang làm khách tại nhà người, mà là tại nhân gian tiên cảnh, món ăn cũng không phải món ăn bình thường trong gia đình, mà là mỹ tửu rượu ngon trên cung trăng chín tầng trời.
Nhạc Dao khó chịu, nhìn trộm công tử nhà mình, kỳ thật cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ công tử tới nơi này làm gì? Nàng không tin là vì đệ tử Tư Nguyên mà tới, nghĩ đến nữ tử ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ nhưng lại có chút trẻ con kia, chẳng lẽ là vì nàng ta sao?
Đúng là cũng không có khả năng? Bọn họ quen biết ở chung cũng mới hai ngày, hơn nữa mục đích trước đó của công tử cũng là ở đây? Nhạc Dao không nghĩ ra, chỉ là không đem chuyện này đặt trong lòng, nghĩ không ra liền không nghĩ là được, dù sao công tử làm gì, nàng sẽ dùng toàn lực hỗ trợ là được.
Nhạc Dao nhìn về phía công tử nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy công tử quả thực hoàn mỹ như thần, từ khi hắn nhặt nàng về làm nha hoàn, trong lòng Nhạc Dao không dung được người khác, trong mắt chỉ có một người là công tử, chỉ cần công tử muốn, nàng sẽ dùng hết khả năng vì hắn mà làm.
“Nhạc Dao cũng ăn cơm đi!”Người tao nhã kia thản nhiên nói.
“Công tử, Nhạc Dao đi bây giờ!” Nhạc Dao nhìn thoáng qua công tử rồi lập tức lùi xuống, tuy nàng không hề đói, nhưng công tử nói vậy kỳ thật không muốn người quấy rầy, cái này nàng biết.
Sau khi Nhạc Dao rời đi, người chẫm rãi đứng lên, từ từ đi về phía trước, một động tác đều siêu phàm thoát tục, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thon dài cao ngất, tuyệt thế tao nhã, khiến bọn họ vệ nha hoàn nhìn lén nhịn không được mặt hồng tim đập.
Nơi nào đó trong sân.
“Mặc Nhiên ca cần thi châm nếu có thể cần tuyệt đối an tĩnh, các vị có thể ra ngoài trong giây lát!” Tư Nguyên miệng cười hoàn mỹ, ánh mắt quét về phía mọi người, sau cùng dừng trên người Bạch Tiểu Mễ, nhìn nam tử vẫn chắn trước mắt nữ tử kia, trong mắt Tư Nguyên hiện chua sót.
“Được nha!” Bạch Tiểu Mễ chỉ mong sao ra ngoài, tên Lý Mặc Nhiên này thật sự quá dính người.
Lý Cảnh Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tư Nguyên, xem ra nữ tử này không định buông tha?
“Những người khác ra ngoài, nương tử ở lại!” Lý Mặc Nhiên từ đầu không muốn thỏa hiệp, căn bản không để ý tới Bạch Tiểu Mễ đang giãy dụa, cũng không có ý muốn buông nàng ra.
Lý Mặc Nhiên nhìn thành thật phúc hậu, trên thực tế đầu óc tuyệt không ngu dốt, đối với yêu cầu của Tư Nguyên hắn biết rõ, một khi đã quyết định, Lý Mặc Nhiên bất luận vì cái gì đều không do dự.
Tư Nguyên là thần y, tuy Lý Mặc Nhiên tin tưởng nhưng cũng lo lắng nàng ta sẽ động tay chân, đến lúc đó nương tử hiểu lầm là không tốt, bỏ lỡ một lần, hắn không cho phép giữa hai người lại phát sinh ra bất kỳ chuyện hiểu lầm nào.
Lý Cảnh Nhiên không hai lời lôi kéo Lý Thụy Nhiên không hiểu tình huống ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại ba người.
“Lý Mặc Nhiên, ngươi đừng hồ nháo có được không, hiện tại là chữa bệnh, là chữa khỏi bệnh cho ngươi đấy?” Bạch Tiểu Mễ không tháo được tay Lý Mặc Nhiên, bất đắc dĩ nhìn hắn nói, nam nhân chẳng lẽ mù sao? Không thấy thần y mỹ nữ kia đang dùng ánh mắt sắc như đao muốn đem nàng chặt thành thịt vụn à?
“Nếu nương tử không ở lại, vi phụ không trị liệu, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì!” Lý Mặc Nhiên không nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tư Nguyên, tiếp tục làm nũng với nương tử nhà mình.
Bạch Tiểu Mễ không có biện pháp, ngẩng đầu nhìn thần y mỹ nữ, trong mắt nói: Thấy chưa! Không phải ta không đi ra, là ta không ra được! Ngươi xem rồi làm đi?
“Mặc Nhiên ca, lần thi châm này rất trọng yếu, Tư Nguyên lo lắng quấy rầy ảnh hưởng đến nội thương!” Rất không dễ dàng mới có cơ hội, hơn nữa nàng cũng muốn thừa dịp lần này để Mặc Nhiên ca không thể không cưới nàng, làm sao có thể để nữ nhân này phá hủy chứ?
“Nếu Tư nguyên thần y không nắm chắc, vậy Mặc Nhiên tự mình chữa thương cũng được! Nương tử, chúng ta không nên quấy rầy đại phu Tư Nguyên! Chúng ta ra ngoài đi!” Tư Nguyên càng như vậy, Lý Mặc Nhiên càng thấy kỳ lạ, dù sao trước kia thi châm, không phải chưa từng có ai ở lại nhưng lúc ấy cũng không thấy nàng ta nói qua? Nhưng hôm nay thì sao?
Đây tuyệt đối không bình thường, Lý Mặc Nhiên nghĩ tới đây, trong mắt hiện lạnh lùng, chỉ có điều không biểu hiện trên mặt, vẫn như cũ tựa chơi xấu tựa trên người Bạch Tiểu Mễ, thuận thế muốn kéo Bạch Tiểu Mễ rời đi.
“Khoan đã Mặc Nhiên ca, Bạch tiểu thư muốn lưu lại cũng không sao!” Tư Nguyên thấy người muốn rời đi, vội vàng tiến lên ngăn hai người.
“Tư Nguyên, nàng là nương tử của tại hạ, ngươi nên gọi nàng là Lý phu nhân!” Vốn không muốn dẫn ra chuyện này nhưng nghe nàng ta lặp lại nhiều lần Bạch tiểu thư, Lý Mặc Nhiên rốt cục nhịn không được sửa đúng.
Nghe lời của nàng ta, giống như nương tử không phải là nương tử của hắn vậy.
Mặt Tư Nguyên trắng bệch, lệ trong mắt đảo quanh, điềm đạm đáng yêu nhìn người trước mặt một lòng ái mộ, tâm nhất thời như bị vạn kim đâm, đau đến khó thở.
Đáng người người nàng yêu không nhìn nàng, mà trong mắt hắn, tâm hắn đều là nữ tử bên cạnh hắn.
Lý Mặc Nhiên không nhìn thấy nhưng Bạch Tiểu Mễ nhìn cũng chẳng vui nổi, dù sao ánh mắt kia thật sự quá nóng bỏng.
Nhìn ra được thần y mỹ nữ thật tâm thích Lý Mặc Nhiên, đây cũng là nghi hoặc của nàng, vốn nàng cho rằn đối phương chỉ nhìn tới thân phận cùng địa vị của Lý Mặc Nhiên, nhưng hiện tại lại không phải.
Bạch Tiểu Mễ nhìn người bên cạnh không biết xấu hổ, nam nhân này rốt cục có điểm gì khiến một nữ tử có tài có mạo yêu thích? Bạch Tiểu Mễ thật không nghĩ ra?
Chẳng lẽ thẩm mỹ quan của nữ tử trước mắt có vấn đề, nếu không lấy hình tượng Lý Mặc Nhiên như vậy, chỉ cần người có con mắt tốt sẽ không thích hắn?
Thời điểm Bạch Tiểu Mễ thắc mắc nhìn Lý Mặc Nhiên, Tư Nguyên đành nhượng bộ.
“Lý phu nhân, ngươi nguyện ý lưu lại sao?” Tư Nguyên yếu ớt hỏi Bạch Tiểu Mễ, trong mắt tràn đầy hy vọng, Mặc Nhiên ca nàng không có biện pháp nhưng nữ tử không có dung mạo trước mắt này, Tư Nguyên vẫn muốn thử xem.
“Ta…” Không muốn, câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói, đã bị Lý Mặc Nhiên bên người chặn lại.
“Nương tử đương nhiên là nguyện ý, đúng không nương tử!” Lý Mặc Nhiên nhanh chóng tiếp lời Bạch Tiểu Mễ, ngây ngô cười, vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng.
Tuy là hỏi nhưng tay ôm người càng chặt hơn, tựa như chỉ cần Bạch Tiểu Mễ nói một chữ không, hắn liền cắt đứt thắt lưng nàng.