Hậu quả của một câu " sẵn sàng", đó là toàn thân nàng vô cùng đau nhức, cảm giác toàn thân vô lực, xương cốt như bị rút sạch.
Nhìn đến mảng đỏ thẫm trên giường, mặt nàng lại nóng ran.
Đêm đầu tiên hắn ở lại đây, sáng hôm sau liền phân phó Vương tổng quản đem trải giường đi đốt, nên không ai biết chuyện nàng sau đêm đó vẫn là xử nữ.
" Nương nương tỉnh rồi sao? Để nô tì đỡ người ra ghế, hoàng thượng phân phó nô tì mang trải giường đi đốt ngay!"
Ồ, vẫn cách giải quyết cũ.
" Được rồi, đỡ ta!"
Người nàng mềm nhũn không có sức lực, Tiểu Thanh vất vả mới đỡ nàng ra ghế quý phi được.
Tiểu Thanh mau chóng thay trải giường mới, lại đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Thừa Vũ, chàng đem ta giày vò tới nửa đêm, đúng là vô nhân tính mà!
Bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng nói chuyện.
" Thanh tổng quản, ngươi thông báo cho quý phi nương nương biết."
Tiểu Thanh vẫn nhẹ nhàng mà kiên quyết" Xin chiêu dung thứ lỗi, nương nương đã phân phó sáng nay thân thể mỏi mệt, không gặp ai hết. Phiền chiêu dung chiều nay lại tới."
" Thôi được!" Giọng nói đầy vẻ không cam lòng,Triệu Uyển Nhi bực bội bỏ đi.
Tiểu Thanh nhẹ nhàng vào trong, không quên đóng cửa lại.
" Nương nương, thứ tội cho nô tì tự mình quyết định, hôm nay hoàng thượng không có trong cung, nếu không để nàng ta gặp..."
" Được, ngươi làm rất tốt. Phải rồi, Lý Đằng đâu?"
Trên gương mặt thanh tú của Tiểu Thanh thoáng mất tự nhiên.
" Hồi nương nương, từ sáng tới giờ nô tì thấy Lý thị vệ vẫn ở đây, nhưng lại vừa đi xử lý chút chuyện ạ."
"Ừ. Chiều nay Triệu Uyển Nhi qua, giúp ta chuẩn bị trà và điểm tâm."
"Vâng."
Tiểu Thanh vừa tới Ngự thiện phòng trở về, lại thấy một bình hoa lớn hoa văn tinh xảo đặt trước thềm Vĩnh Thuỵ điện.
Cung nữ nhanh nhẹn lên tiếng " Tổng quản, đây là hoàng thượng ban cho nương nương, chúng nô tì không dám vào, đợi tổng quản trở về sắp xếp ạ."
"Ừ."
Tiểu Thanh cúi xuống định nhấc bình hoa lên.
" Để ta."
Lý Đằng lướt đến nhanh chóng, nâng bình hoa lên nhẹ nhàng như không.
" Đặt ở đâu?"
Tiểu Thanh mở cửa bước vào trong." Nương nương, đặt ở đâu ạ?"
" Ở đâu ra thế?"
" Hoàng thượng tặng cho người ạ!"
" Ừm, đặt trên cái kệ cạnh bàn trang điểm ấy."Lý Đằng đặt bình hoa xuống.
" Đa tạ Lý thị vệ!"
Lý Đằng bối rối " Ừm...không có gì!"
Hai người này, có gian tình!
Ninh Nhược Đình trong lòng nghĩ ngay tới việc tác thành cho hai người này.
Buổi chiều, Triệu chiêu dung y hẹn tới.
Nàng ta nhìn thấy Lý Đằng, có chút kinh ngạc, đây không phải thị vệ bên người hoàng thượng sao? Tại sao giờ lại ở cung Vĩnh Thuỵ?
Hai người Ninh Nhược Đình và Triệu Uyển Nhi ngồi uống trà dùng điểm tâm, nói mấy câu khách sáo.
Ninh Nhược Đình chán ghét đến cực điểm, nhưng vẫn cực lực nhẫn nhịn, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Triệu Uyển Nhi nắm chặt khăn lụa trong tay, hạ quyết tâm.
" Công chúa điện hạ giá đáo!"
Lôi Ngọc Âm vui vẻ bước vào, nhìn thấy Ninh Nhược Đình liền vui vẻ, nhưng khi ánh mắt rơi xuống Triệu Uyển Nhi, lại chuyển thành chán ghét.
Nàng ta nở nụ cười gượng gạo, đứng dậy hơi hơi cúi đầu " Tham kiến công chúa!" Trong lòng lại mừng thầm, có thêm một nhân chứng giá trị như vậy, xem Doãn Kiều Ninh chạy đâu cho thoát.
Lôi Ngọc Âm lại lờ nàng ta đi, tươi cười quay sang" Hoàng tẩu!"
Ninh Nhược Đình gương mặt trở nên hoà hoãn, đặt tách trà xuống.
" Âm Nhi, ngồi xuống đi."
Triệu Uyển Nhi tức tối trong lòng, nàng ta thì có cái gì tốt, tại sao lại được lòng cả huynh muội hoàng thượng chứ?
Không sao, bất quá, hôm nay công chúa cũng trở thành nhân chứng đưa Doãn Kiều Ninh vào chỗ chết.
Nàng ta cầm khăn lụa trong tay, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Không ai chú ý tới, ánh mắt nàng ta loé lên một tia âm hiểm, Triệu Uyển Nhi đột nhiên gương mặt tái mét, nàng ta đau đớn ôm lấy cổ, không nói được câu nào ngã gục xuống.
Lúc ngất đi, ý cười vừa kịp tan trên môi.
Cung nữ bên người nàng ta vội chạy tới, hét lên" Chiêu dung! Chiêu dung! Người mau tỉnh lại đi! Người đâu, truyền thái y, truyền thái y!"
Lôi Ngọc Âm lúc đầu có chút hoảng hốt, rất nhanh trấn định lại, nói " Mau đi thái y viện!"
Nàng sinh trưởng ở trong thâm cung, mặc dù bản thân vô tư không tranh đấu, nhưng những chuyện như thế này không phải là không biết.
Ninh Nhược Đình trong mắt loé lên tia kinh nghi, biết rõ chuyện này cho dù là ai thiết kế, cũng là hướng nàng công kích, nhưng tuyệt không có nửa điểm bối rối lo sợ. E là chẳng bao lâu, tất có người khởi binh vấn tội, nàng trước nên nghĩ cách ứng phó thì hơn.
Ninh Nhược Đình đoán không sai, Thái hậu đang ở Ngự uyển thưởng hoa, vừa biết tin cũng mau chóng chạy đến.
" Các ngươi nói cho ta biết, Triệu chiêu dung bị làm sao vậy?"
" Hồi thái hậu nương nương, chiêu dung trúng độc ạ.May mắn, không nguy hiểm đến tính mạng, hiện giờ chỉ uống thêm thuốc giải độc và nghỉ ngơi ạ!"
" Người đâu, đưa chiêu dung về Ninh Vân các đi." Thái hậu nặng nề nói, trong ánh mắt không che giấu lửa giận.
" Vâng!"
Lôi Ngọc Âm nhất thời chưa hiểu rõ, nàng tin hoàng tẩu không phải là người hạ độc.
Còn Ninh Nhược Đình, trong lòng đã biết chắc, Triệu Uyển Nhi tự hạ độc mình, hòng gắp lửa bỏ tay người, vẻ mặt thái hậu kia rõ ràng là tức giận còn có kinh ngạc, xem ra không phải bà ta chỉ điểm cho Triệu Uyển Nhi.
" Doãn phi, là ngươi đã hạ độc phải không?" Thái hậu tức giận chỉ vào Ninh Nhược Đình, trong mắt lộ rõ vẻ ngoan tuyệt. " Ngươi đúng là đồ tiện nhân độc ác."
Hạ nhân trong cung sớm bị thái hậu doạ sợ chết khiếp.
Nàng biết thái hậu chính là thuận nước giong thuyền.
Ninh Nhược Đình vẫn vân đạm phong khinh" Thái hậu, nếu thần thiếp thực sự hạ độc, cũng không ngu ngốc tới mức hạ độc trong tẩm cung của mình!"
" Đến nước này, ngươi còn muốn chối tội?" Thái hậu giận dữ quát lên.
" Mẫu hậu, hoàng tẩu nói có lý!"
" Con còn dám bênh vực ả? Đưa công chúa về tẩm cung cho ta!"
Hai cung nữ tiến lên " Công chúa, xin người đừng làm khó chúng nô tì!"
" Bản cung tự đi được!" Lôi Ngọc Âm đành quay lại nhìn Ninh Nhược Đình, trong mắt là tín nhiệm tin tưởng.
Ninh Nhược Đình khẽ gật đầu một cái, cho nàng ánh mắt an tâm.
Tiểu Thanh gấp giọng.
" Thái hậu minh xét!"
Lý Đằng cũng tiến lên.
" Xin thái hậu nương nương minh xét!"
" Các ngươi câm miệng cho ai gia. Người đâu, giải quý phi vào thiên lao, chờ ngày xử tội!"
Lý Đằng và Tiểu Thanh nhất thời gương mặt thất sắc.