Sáng hôm sau, đã có người đến cung Vĩnh Thuỵ truyền khẩu dụ của thái hậu, nhắc nhở Ninh Nhược Đình chuẩn bị đi Thanh Lâm cầu phúc. Việc này đã trở thành thông lệ, phàm là nữ nhân được định làm hoàng hậu, trước đại điển phong hậu phải đi chùa Thanh Lâm ăn chay cầu phúc.
Thừa Vũ cùng với nàng hai người đành tạm thời tách ra, hắn cũng không có biện pháp đi theo phụng bồi nàng, bởi hắn trước đại lễ đăng cơ cũng phải đi Phiên Lâm cốc cử hành đại lễ săn bắn. Điều đó tượng trưng cho sức mạnh, quyền uy của tân hoàng cũng như sự phồn vinh thịnh vượng trong tương lai của Khang quốc.
Ninh Nhược Đình hai ngày sau lên đường đi Thanh Lâm sơn. Theo nàng có Tiểu Thanh Thiển Nguyệt hai người, ngoài ra còn có mấy thị vệ thường thủ hộ ở đại điện hộ tống.
Lôi Thừa Vũ đã sớm lên đường đi Phiên Lâm cốc từ hai ngày trước, hai người không có trong cung, Dật nhi liền để Lôi Ngọc Âm tới chiếu cố.
Ninh Nhược Đình một đường tới thẳng chùa Thanh Lâm không gặp bất kì trở ngại, nàng ở lại đây ngày ngày ngoài nghe tụng kinh, thắp hương cầu nguyện, cũng không có việc gì khác, năm ngày đầu trôi qua không có gì khác biệt, nhàm chán vô cùng.
Đêm khuya.
Một nam tử đầu tóc hoa râm, trên thân mặc trường bào màu gụ, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt hữu thần, hiện lên mấy phần tâm ngoan thủ lạt, dù là trong bóng đêm cũng có thể dễ dàng nhận ra hắn, bởi mâu quang sáng quắc này, cùng với khí tức cường đại khiến cho người ta kinh sợ.
" Đại nhân, người đã đưa tới rồi!" Một thuộc hạ từ ngoài tiến vào, hướng hắn thi lễ, cung kính bẩm báo lại.
Thừa tướng từ từ xoay người lại, tầm mắt rơi vào người phía sau tên thuộc hạ, nhìn rõ lại, chính là một nữ tử, thoạt nhìn dáng vẻ mềm mại yêu kiều, chỉ có điều trên mặt nàng có một tầng sa mỏng che đi dung mạo chân thực. Nàng cúi lưng, thi lễ với thừa tướng " Tiểu nữ Xuân Lan tham kiến thừa tướng đại nhân!"
Triệu Thừa tướng im lặng không nói, nhìn qua nàng ta một chút, lại hỏi tên thuộc hạ " Ngươi chắc chắn nàng đủ năng lực?"
" Xin thừa tướng ngài yên tâm, thuộc hạ đã tự mình kiểm chứng, chắc chắn không có sai sót!"
" Tốt lắm, hiện tại các ngươi khởi hành đi!"
" Thuộc hạ xin cáo lui!"
Tên thuộc hạ cùng nữ tử vừa rồi, hai người đều mặc trang phục dạ hành, cùng với vài tên thủ vệ nữa lên đường, một toán nhân mã lặng lẽ trong đêm rời đi, thẳng hướng Thanh Lâm sơn.
Ninh Nhược Đình cùng Tiểu Thanh và Thiển Nguyệt ăn cơm tối.
" Thiển Nguyệt, về chuyện án oan của gia đình ngươi, đã có chuyển biến gì chưa?" Thừa Vũ hắn nói nàng mới sinh, nên an tâm dưỡng bệnh, giữ cho khí định thần nhàn, cho nên chuyện này nhất quyết không nói cho nàng biết.
"Thiển Nguyệt cũng không dấu giếm nương nương, hoàng thượng đã bí mật triệu huynh trưởng của Thiển Nguyệt về kinh!" Thiển Nguyệt chậm rãi nói ra, trong giọng nói không giấu mấy phần kích động." Rất tốt, nên nhanh một chút giải oan cho toàn gia các ngươi." Ninh Nhược Đình không nhịn được thở dài. " Bất quá, việc này là chuyện gần mười năm trước, bây giờ lật lại không khỏi khó khăn." Hơn nữa, nàng biết trong chuyện này có khúc mắc rất lớn, trực tiếp cùng Thừa tướng liên quan, mà thế lực của Thừa tướng trong triều không thể coi thường, cho nên việc điều tra không thể bất cẩn mà đả thảo kinh xà.
" Tỷ tỷ người yên tâm, nếu hoàng thượng triệu huynh trưởng của tỷ hồi kinh, hẳn người đã có chủ ý."
Tiểu Thanh lúc này vỗ vỗ lên mu bàn tay Thiển Nguyệt, động viên nàng.
Tiểu Thanh thực ra từ lúc ở Đồ Châu, đã phát hiện tiểu thư lúc tỉnh lại cùng tiểu thư trước kia bất đồng, lại tăng thêm mười phần thông tuệ sắc sảo, tựa như trải qua một lần dạo Quỷ môn quan liền thoát thai hoán cốt, bất quá, nàng mừng cho chủ tử. Từ khi vào cung nàng đã khôn khéo hơn nhiều, sớm không còn là Tiểu Thanh mau nước mắt ngày xưa nữa, nàng tự nhủ mình càng ngày càng phải trau dồi tu dưỡng, tránh vô năng mà làm gánh nặng cho chủ tử.
" Đúng vậy, Thừa Vũ hẳn là đã có chủ ý." Ninh Nhược Đình đồng tình gật đầu.
Ba người các nàng trò chuyện rất lâu, rồi mới đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, mang theo sự sốt ruột.
" Nương nương!"
Bên trong không có tiếng trả lời.
Vị ni cô sốt ruột, lại một lần nữa gõ cửa, bọn họ làm sao mà dậy trễ nửa canh giờ rồi? Vốn các hoà thượng muốn chờ đợi họ tự mình đến, ai ngờ bọn họ hai người vẫn dậy trễ như vậy.
Thiển Nguyệt bật dậy, lại cảm thấy mí mắt nặng nề, đầu óc cũng choáng váng, nàng vội vàng rời giường, đem Tiểu Thanh lay tỉnh.
" Tỉnh, mau tỉnh!"
Tiểu Thanh mơ hồ mở mắt ra, cũng vậy cảm thấy một trận váng óc.
"Mau lên, nương nương đã rời đi rồi, chúng ta làm sao lại dậy trễ như vậy!"
Hai người vội vã chỉnh trang y phục, vừa đi ra ngoài đã đụng vẻ mặt bực bội của ni cô, bọn họ rối rít xin lỗi, theo ni cô một đường đi tới chỗ Ninh Nhược Đình.
Thiển Nguyệt cùng Tiểu Thanh hai người trao đổi ánh mắt, nghi nghi hoặc hoặc, bọn họ vốn là quen cuộc sống thức khuya dậy sớm, tại sao hôm nay lại trễ nải vậy?
" Nương nương!" Hai người đồng loạt thi lễ, Ninh Nhược Đình hướng bọn họ khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ ngồi xuống đối diện cùng ăn điểm tâm.
" Nương nương, thứ lỗi cho Thiển Nguyệt trễ nải!"
" Nương nương, xin người tha lỗi cho Tiểu Thanh!"
Ninh Nhược Đình nhàn nhạt cười nói " Không sao, đều ngồi xuống cả đi!"
Thiển Nguyệt và Tiểu Thanh lần nữa nhìn nhau, cảm nhận được nghi ngờ của nhau, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Ba người cùng nhau dùng điểm tâm như vậy, ăn sáng xong, liền đi vào trong tiếp tục cầu nguyện, hết ngày hôm nay, bọn họ sẽ trở về hoàng cung.
Mà Lôi Thừa Vũ bên kia, hắn đã sớm đề phòng Thừa tướng nhân cơ hội ám toán, cho nên hắn bố trí cao thủ ẩn nấp trong suốt hành trình cho tới Phiên Lâm cốc, thế nhưng đường đi lại ngoài dự đoán không có biến cố gì, suốt bảy ngày cũng không có gì bất thường.
" Hai người có phải cũng cảm thấy chuyện này kì lạ?" Lôi Thừa Vũ cùng Lôi Thừa Vân và Phong Trạch ngồi trong lán, nhìn qua tưởng rằng bọn hắn cùng nhau uống trà, nói chút chuyện phiếm, kì thực từng người đang truyền bí âm cho nhau.
" Ha ha, lần này săn được một con chồn lông đỏ, không tồi, ta đến mùa đông dùng làm áo ấm cho Âm Nhi!" Phong Trạch ha hả cười nói, một mặt lại truyền âm đến " Lão hồ ly này bây giờ không xuất thủ, không phải bỏ lỡ cơ hội tốt sao? Đợi nhị huynh chính thức đăng cơ rồi, dã tâm của hắn càng khó mà thực hiện."
" Âm Nhi nhất định rất thích a, ta cũng nên làm cho quý phi một chiếc." Lôi Thừa Vũ tỏ vẻ đồng tình." Phải, đại lễ kết thúc trở về liền làm lễ đăng quang, chỉ có hai ngày nữa, tin tức ta nhận được, chính là hắn vẫn án binh bất động, binh sĩ Mạc thành căn bản không hề di chuyển rời khỏi đó, đến kinh thành tiếp ứng cho hắn!" Lôi Thừa Vũ tiếp tục truyền âm, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
" Lão hồ ly vĩnh viễn là lão hồ ly, hắn dường như nắm giữ tiên cơ vậy, chắc chắn phần thắng, cho nên mới có thể bình tĩnh không nóng vội." Lôi Thừa Vân không nhiều lời, trực tiếp truyền âm lại, tai vách mạch rừng cũng không sao, hắn xưa nay tiếc lời như ngọc, dù hắn không mở miệng cũng không ai nghi ngờ.
" Chúng ta ngồi đây chờ đợi, cũng không thoả đáng, chi bằng trước đi Mạc thành, phong toả mọi lối ra khỏi thành, chỉ cần binh sĩ rời thành, chúng ta tuỳ lúc liền nắm được!"
" Được, làm theo ý nhị huynh!" Phong Trạch khảng khái gật đầu, này còn không phải quá dễ dàng hay sao?
Ba người trao đổi xong liền rời đi, theo nhiệm vụ của mình mà thực hiện.
Sáng hôm sau, đã có người đến cung Vĩnh Thuỵ truyền khẩu dụ của thái hậu, nhắc nhở Ninh Nhược Đình chuẩn bị đi Thanh Lâm cầu phúc. Việc này đã trở thành thông lệ, phàm là nữ nhân được định làm hoàng hậu, trước đại điển phong hậu phải đi chùa Thanh Lâm ăn chay cầu phúc.
Thừa Vũ cùng với nàng hai người đành tạm thời tách ra, hắn cũng không có biện pháp đi theo phụng bồi nàng, bởi hắn trước đại lễ đăng cơ cũng phải đi Phiên Lâm cốc cử hành đại lễ săn bắn. Điều đó tượng trưng cho sức mạnh, quyền uy của tân hoàng cũng như sự phồn vinh thịnh vượng trong tương lai của Khang quốc.
Ninh Nhược Đình hai ngày sau lên đường đi Thanh Lâm sơn. Theo nàng có Tiểu Thanh Thiển Nguyệt hai người, ngoài ra còn có mấy thị vệ thường thủ hộ ở đại điện hộ tống.
Lôi Thừa Vũ đã sớm lên đường đi Phiên Lâm cốc từ hai ngày trước, hai người không có trong cung, Dật nhi liền để Lôi Ngọc Âm tới chiếu cố.
Ninh Nhược Đình một đường tới thẳng chùa Thanh Lâm không gặp bất kì trở ngại, nàng ở lại đây ngày ngày ngoài nghe tụng kinh, thắp hương cầu nguyện, cũng không có việc gì khác, năm ngày đầu trôi qua không có gì khác biệt, nhàm chán vô cùng.
Đêm khuya.
Một nam tử đầu tóc hoa râm, trên thân mặc trường bào màu gụ, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt hữu thần, hiện lên mấy phần tâm ngoan thủ lạt, dù là trong bóng đêm cũng có thể dễ dàng nhận ra hắn, bởi mâu quang sáng quắc này, cùng với khí tức cường đại khiến cho người ta kinh sợ.
" Đại nhân, người đã đưa tới rồi!" Một thuộc hạ từ ngoài tiến vào, hướng hắn thi lễ, cung kính bẩm báo lại.
Thừa tướng từ từ xoay người lại, tầm mắt rơi vào người phía sau tên thuộc hạ, nhìn rõ lại, chính là một nữ tử, thoạt nhìn dáng vẻ mềm mại yêu kiều, chỉ có điều trên mặt nàng có một tầng sa mỏng che đi dung mạo chân thực. Nàng cúi lưng, thi lễ với thừa tướng " Tiểu nữ Xuân Lan tham kiến thừa tướng đại nhân!"
Triệu Thừa tướng im lặng không nói, nhìn qua nàng ta một chút, lại hỏi tên thuộc hạ " Ngươi chắc chắn nàng đủ năng lực?"
" Xin thừa tướng ngài yên tâm, thuộc hạ đã tự mình kiểm chứng, chắc chắn không có sai sót!"
" Tốt lắm, hiện tại các ngươi khởi hành đi!"
" Thuộc hạ xin cáo lui!"
Tên thuộc hạ cùng nữ tử vừa rồi, hai người đều mặc trang phục dạ hành, cùng với vài tên thủ vệ nữa lên đường, một toán nhân mã lặng lẽ trong đêm rời đi, thẳng hướng Thanh Lâm sơn.
Ninh Nhược Đình cùng Tiểu Thanh và Thiển Nguyệt ăn cơm tối.
" Thiển Nguyệt, về chuyện án oan của gia đình ngươi, đã có chuyển biến gì chưa?" Thừa Vũ hắn nói nàng mới sinh, nên an tâm dưỡng bệnh, giữ cho khí định thần nhàn, cho nên chuyện này nhất quyết không nói cho nàng biết.
"Thiển Nguyệt cũng không dấu giếm nương nương, hoàng thượng đã bí mật triệu huynh trưởng của Thiển Nguyệt về kinh!" Thiển Nguyệt chậm rãi nói ra, trong giọng nói không giấu mấy phần kích động." Rất tốt, nên nhanh một chút giải oan cho toàn gia các ngươi." Ninh Nhược Đình không nhịn được thở dài. " Bất quá, việc này là chuyện gần mười năm trước, bây giờ lật lại không khỏi khó khăn." Hơn nữa, nàng biết trong chuyện này có khúc mắc rất lớn, trực tiếp cùng Thừa tướng liên quan, mà thế lực của Thừa tướng trong triều không thể coi thường, cho nên việc điều tra không thể bất cẩn mà đả thảo kinh xà.
" Tỷ tỷ người yên tâm, nếu hoàng thượng triệu huynh trưởng của tỷ hồi kinh, hẳn người đã có chủ ý."
Tiểu Thanh lúc này vỗ vỗ lên mu bàn tay Thiển Nguyệt, động viên nàng.
Tiểu Thanh thực ra từ lúc ở Đồ Châu, đã phát hiện tiểu thư lúc tỉnh lại cùng tiểu thư trước kia bất đồng, lại tăng thêm mười phần thông tuệ sắc sảo, tựa như trải qua một lần dạo Quỷ môn quan liền thoát thai hoán cốt, bất quá, nàng mừng cho chủ tử. Từ khi vào cung nàng đã khôn khéo hơn nhiều, sớm không còn là Tiểu Thanh mau nước mắt ngày xưa nữa, nàng tự nhủ mình càng ngày càng phải trau dồi tu dưỡng, tránh vô năng mà làm gánh nặng cho chủ tử.
" Đúng vậy, Thừa Vũ hẳn là đã có chủ ý." Ninh Nhược Đình đồng tình gật đầu.
Ba người các nàng trò chuyện rất lâu, rồi mới đi nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, mang theo sự sốt ruột.
" Nương nương!"
Bên trong không có tiếng trả lời.
Vị ni cô sốt ruột, lại một lần nữa gõ cửa, bọn họ làm sao mà dậy trễ nửa canh giờ rồi? Vốn các hoà thượng muốn chờ đợi họ tự mình đến, ai ngờ bọn họ hai người vẫn dậy trễ như vậy.
Thiển Nguyệt bật dậy, lại cảm thấy mí mắt nặng nề, đầu óc cũng choáng váng, nàng vội vàng rời giường, đem Tiểu Thanh lay tỉnh.
" Tỉnh, mau tỉnh!"
Tiểu Thanh mơ hồ mở mắt ra, cũng vậy cảm thấy một trận váng óc.
"Mau lên, nương nương đã rời đi rồi, chúng ta làm sao lại dậy trễ như vậy!"
Hai người vội vã chỉnh trang y phục, vừa đi ra ngoài đã đụng vẻ mặt bực bội của ni cô, bọn họ rối rít xin lỗi, theo ni cô một đường đi tới chỗ Ninh Nhược Đình.
Thiển Nguyệt cùng Tiểu Thanh hai người trao đổi ánh mắt, nghi nghi hoặc hoặc, bọn họ vốn là quen cuộc sống thức khuya dậy sớm, tại sao hôm nay lại trễ nải vậy?
" Nương nương!" Hai người đồng loạt thi lễ, Ninh Nhược Đình hướng bọn họ khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ ngồi xuống đối diện cùng ăn điểm tâm.
" Nương nương, thứ lỗi cho Thiển Nguyệt trễ nải!"
" Nương nương, xin người tha lỗi cho Tiểu Thanh!"
Ninh Nhược Đình nhàn nhạt cười nói " Không sao, đều ngồi xuống cả đi!"
Thiển Nguyệt và Tiểu Thanh lần nữa nhìn nhau, cảm nhận được nghi ngờ của nhau, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Ba người cùng nhau dùng điểm tâm như vậy, ăn sáng xong, liền đi vào trong tiếp tục cầu nguyện, hết ngày hôm nay, bọn họ sẽ trở về hoàng cung.
Mà Lôi Thừa Vũ bên kia, hắn đã sớm đề phòng Thừa tướng nhân cơ hội ám toán, cho nên hắn bố trí cao thủ ẩn nấp trong suốt hành trình cho tới Phiên Lâm cốc, thế nhưng đường đi lại ngoài dự đoán không có biến cố gì, suốt bảy ngày cũng không có gì bất thường.
" Hai người có phải cũng cảm thấy chuyện này kì lạ?" Lôi Thừa Vũ cùng Lôi Thừa Vân và Phong Trạch ngồi trong lán, nhìn qua tưởng rằng bọn hắn cùng nhau uống trà, nói chút chuyện phiếm, kì thực từng người đang truyền bí âm cho nhau.
" Ha ha, lần này săn được một con chồn lông đỏ, không tồi, ta đến mùa đông dùng làm áo ấm cho Âm Nhi!" Phong Trạch ha hả cười nói, một mặt lại truyền âm đến " Lão hồ ly này bây giờ không xuất thủ, không phải bỏ lỡ cơ hội tốt sao? Đợi nhị huynh chính thức đăng cơ rồi, dã tâm của hắn càng khó mà thực hiện."
" Âm Nhi nhất định rất thích a, ta cũng nên làm cho quý phi một chiếc." Lôi Thừa Vũ tỏ vẻ đồng tình." Phải, đại lễ kết thúc trở về liền làm lễ đăng quang, chỉ có hai ngày nữa, tin tức ta nhận được, chính là hắn vẫn án binh bất động, binh sĩ Mạc thành căn bản không hề di chuyển rời khỏi đó, đến kinh thành tiếp ứng cho hắn!" Lôi Thừa Vũ tiếp tục truyền âm, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
" Lão hồ ly vĩnh viễn là lão hồ ly, hắn dường như nắm giữ tiên cơ vậy, chắc chắn phần thắng, cho nên mới có thể bình tĩnh không nóng vội." Lôi Thừa Vân không nhiều lời, trực tiếp truyền âm lại, tai vách mạch rừng cũng không sao, hắn xưa nay tiếc lời như ngọc, dù hắn không mở miệng cũng không ai nghi ngờ.
" Chúng ta ngồi đây chờ đợi, cũng không thoả đáng, chi bằng trước đi Mạc thành, phong toả mọi lối ra khỏi thành, chỉ cần binh sĩ rời thành, chúng ta tuỳ lúc liền nắm được!"
" Được, làm theo ý nhị huynh!" Phong Trạch khảng khái gật đầu, này còn không phải quá dễ dàng hay sao?
Ba người trao đổi xong liền rời đi, theo nhiệm vụ của mình mà thực hiện.