Cuộc thi làm bánh quế hoa bắt đầu từ sáng sớm. Thái hậu đã tới, Vương tổng quản cùng Tô tổng quản cũng có mặt.
Triệu Uyển Nhi cùng Ninh Nhược Đình đứng cạnh nhau, khí thế hừng hực.
“Bắt đầu!”
Người nào người nấy nhanh chóng nhào nhào trộn trộn.
Ninh Nhược Đình vừa quay đi, Triệu Uyển Nhi liền gạt lọ quế hoa khô của nàng xuống đất.
Choang!
Ninh Nhược Đình hoảng hốt quay lại, lọ quế hoa đã vỡ tan trên mặt đất.
Chết rồi!
Trong lúc nàng cúi xuống xem xét, lọ đường đã bị tráo với muối.
Một ít bột quế hoa còn trên miếng sứ chưa rơi xuống đất, nàng rón rén nhặt lên, trộn với bột.
Cho đường vào nhào.
Tiến độ đã chậm hơn so với người khác, nên nàng không nghi ngờ gì mà uối vào.
“Hoàng thượng giá lâm!”
“Tham kiến hoàng thượng!”
Mấy hôm nay hoàng thượng hành xử kỳ lạ, đến lúc này thì mọi người ngạc nhiên đã bớt vài phần.
Hắn bước lên trên ngồi cùng thái hậu.
Ninh Nhược Đình vội vàng nặn rồi cho bánh vào nồi hấp.
Bánh vừa chín, nàng gắp ra, thổi rồi nếm thử.
Mặn quá!
Mặt nàng lập tức biến sắc.
Một chút thay đổi trên mặt nàng không qua được mắt Lôi Thừa Vũ, hắn biết ngay đã xảy ra chuyện.
“Hết thời gian!”
Thái hậu, Vương tổng quản, Tô tổng quản xuống nếm thử bánh.
Ba người họ chưa kịp xuống, một bóng dáng màu vàng đã lướt qua rất nhanh. hắn tiến thẳng đến bàn đầu tiên, là bàn của Ninh Nhược Đình.
Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng.
Nhầm lẫn giữa đường với muối rồi.
Lôi Thừa Vũ ăn xong một miếng, liền thong thả ăn hết bốn chiếc còn lại trong lúc tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Ăn xong, hắn thở ra hai tiếng “Rất ngon!”
Ninh Nhược Đình há hốc miệng, ngon ư? Vị giác hắn không phải bị hỏng rồi đấy chứ?
Nàng khẽ thì thào “Hoàng thượng, tiểu nữ nhầm đường với muối.”
“Trẫm biết!”
“Vậy tại sao hoàng thượng ăn hết chứ?”
“Không phải trẫm, ai có thể ăn? Nếu người khác nếm được, ngươi chết chắc” Lôi Thừa Vũ thản nhiên nói.
Ninh Nhược Đình hiểu ra, khe khẽ nói “Tạ ơn hoàng thượng.”
Thái hậu cùng hai vị tổng quản đành đi nếm thử bánh của những người khác.
Thái hậu lưỡng lự, nhìn xem sắc mặt Lôi Thừa Vũ, cuối cùng vẫn nhượng bộ.
Thái hậu tuyên bố “Người chiến thắng là Triệu Uyển Nhi... cùng Doãn Kiều Ninh!”
Các tú nữ khác nghe đến Doãn Kiều Ninh, vạn phần không phục, nhưng không biết làm thế nào.
Ninh Nhược Đình đối với Lôi Thừa Vũ mà nói, vô cùng cảm kích, không ngờ hắn lại có lòng tốt như vậy.
Vương tổng quản dõng dạc “ Ngày mai, các tú nữ phải tới điện Trường Thọ, thái hậu sẽ đích thân tuyển chọn từ trong các tú nữ một quý phi, một chiêu nghi và ba tài nhân. Những người còn lại sẽ được thưởng lụa và ngân lượng, trở về tư gia.”
Khi hoàng thượng mười tám tuổi, cử hành đăng cơ đại lễ, lúc ấy, hoàng hậu chính là một trong những phi tần này.
Ninh Nhược Đình chẳng muốn làm phi tử gì, chỉ muốn trở về nhà sống với cha mẹ thật bình yên qua một ngàn ngày ! Thế giới này vốn dĩ chỉ là nơi nàng ghé qua, không nên có liên quan phức tạp.
Cuộc thi làm bánh quế hoa bắt đầu từ sáng sớm. Thái hậu đã tới, Vương tổng quản cùng Tô tổng quản cũng có mặt.
Triệu Uyển Nhi cùng Ninh Nhược Đình đứng cạnh nhau, khí thế hừng hực.
“Bắt đầu!”
Người nào người nấy nhanh chóng nhào nhào trộn trộn.
Ninh Nhược Đình vừa quay đi, Triệu Uyển Nhi liền gạt lọ quế hoa khô của nàng xuống đất.
Choang!
Ninh Nhược Đình hoảng hốt quay lại, lọ quế hoa đã vỡ tan trên mặt đất.
Chết rồi!
Trong lúc nàng cúi xuống xem xét, lọ đường đã bị tráo với muối.
Một ít bột quế hoa còn trên miếng sứ chưa rơi xuống đất, nàng rón rén nhặt lên, trộn với bột.
Cho đường vào nhào.
Tiến độ đã chậm hơn so với người khác, nên nàng không nghi ngờ gì mà uối vào.
“Hoàng thượng giá lâm!”
“Tham kiến hoàng thượng!”
Mấy hôm nay hoàng thượng hành xử kỳ lạ, đến lúc này thì mọi người ngạc nhiên đã bớt vài phần.
Hắn bước lên trên ngồi cùng thái hậu.
Ninh Nhược Đình vội vàng nặn rồi cho bánh vào nồi hấp.
Bánh vừa chín, nàng gắp ra, thổi rồi nếm thử.
Mặn quá!
Mặt nàng lập tức biến sắc.
Một chút thay đổi trên mặt nàng không qua được mắt Lôi Thừa Vũ, hắn biết ngay đã xảy ra chuyện.
“Hết thời gian!”
Thái hậu, Vương tổng quản, Tô tổng quản xuống nếm thử bánh.
Ba người họ chưa kịp xuống, một bóng dáng màu vàng đã lướt qua rất nhanh. hắn tiến thẳng đến bàn đầu tiên, là bàn của Ninh Nhược Đình.
Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng.
Nhầm lẫn giữa đường với muối rồi.
Lôi Thừa Vũ ăn xong một miếng, liền thong thả ăn hết bốn chiếc còn lại trong lúc tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Ăn xong, hắn thở ra hai tiếng “Rất ngon!”
Ninh Nhược Đình há hốc miệng, ngon ư? Vị giác hắn không phải bị hỏng rồi đấy chứ?
Nàng khẽ thì thào “Hoàng thượng, tiểu nữ nhầm đường với muối.”
“Trẫm biết!”
“Vậy tại sao hoàng thượng ăn hết chứ?”
“Không phải trẫm, ai có thể ăn? Nếu người khác nếm được, ngươi chết chắc” Lôi Thừa Vũ thản nhiên nói.
Ninh Nhược Đình hiểu ra, khe khẽ nói “Tạ ơn hoàng thượng.”
Thái hậu cùng hai vị tổng quản đành đi nếm thử bánh của những người khác.
Thái hậu lưỡng lự, nhìn xem sắc mặt Lôi Thừa Vũ, cuối cùng vẫn nhượng bộ.
Thái hậu tuyên bố “Người chiến thắng là Triệu Uyển Nhi... cùng Doãn Kiều Ninh!”
Các tú nữ khác nghe đến Doãn Kiều Ninh, vạn phần không phục, nhưng không biết làm thế nào.
Ninh Nhược Đình đối với Lôi Thừa Vũ mà nói, vô cùng cảm kích, không ngờ hắn lại có lòng tốt như vậy.
Vương tổng quản dõng dạc “ Ngày mai, các tú nữ phải tới điện Trường Thọ, thái hậu sẽ đích thân tuyển chọn từ trong các tú nữ một quý phi, một chiêu nghi và ba tài nhân. Những người còn lại sẽ được thưởng lụa và ngân lượng, trở về tư gia.”
Khi hoàng thượng mười tám tuổi, cử hành đăng cơ đại lễ, lúc ấy, hoàng hậu chính là một trong những phi tần này.
Ninh Nhược Đình chẳng muốn làm phi tử gì, chỉ muốn trở về nhà sống với cha mẹ thật bình yên qua một ngàn ngày ! Thế giới này vốn dĩ chỉ là nơi nàng ghé qua, không nên có liên quan phức tạp.