Các nàng vội chạy, vội đến mức lúc đến nơi quên cả gõ cửa đã trực tiếp xông vào. Nghiêm Quốc cùng Lưu Trác Hoa - nương của các nàng đang trò chuyện bị hành động của các nàng làm tức giận, Nghiêm Quốc cau mày nhìn các nàng nói:
"Không để ai vào mắt sao?"
Các nàng nhất thời bị Nghiêm Quốc dọa sợ, cả hai liền co người đứng trước cửa nói giọng muỗi kêu:
"Xin lỗi cha, nương..."
Lưu Trác Hoa nhìn các nàng đầy yêu thương, tay khẽ nhắc nhở Nghiêm Quốc đừng trách mắng các nàng rồi nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Tú, Tiểu Văn có chuyện gì khiến hai con gấp gáp như vậy?"
Nghiêm Tú nghe hỏi liền e dè nhìn cha rồi đáp:
"Lúc chiều... bọn con cùng Hi muội đi dạo bất ngờ bị bọn xấu chặn đường nhưng may là con cùng Văn muội nhanh chân thoát kịp... chỉ có... Hi... Hi muội bị bọn họ bắt đi rồi..."
Nàng vừa dứt lời thì từ đâu lệ đã trực mi, khẽ chớp mắt liền rơi xuống ngay. Nghiêm Quốc nghe xong liền không thể bình tĩnh, ông quát to:
"Làm sao lại như vậy!! Nàng là muội muội của các ngươi, vì sao các ngươi bỏ mặt nàng như vậy? Mau nói rõ, bọn người kia là ai?!"
Cả Lưu Trác Hoa và hai chị em Nghiêm Tú đều ngạc nhiên trước sự tức giận của Nghiêm Quốc, chưa bao giờ bọn họ thấy ông như vậy liền nhất thời bị dọa một phen.
Nghiêm Văn nhanh chóng trấn tĩnh, đáp lời ông:
"Cha, lúc ấy hoảng sợ nên bọn con mới như vậy... bọn con cũng không nhìn rõ họ chỉ biết chạy thoát khỏi họ nhưng không ngờ Vân Hi tỷ ấy..."
Nàng ngập ngừng rồi lộ ra vẻ day dứt không thôi. Lưu Trác Hoa suy nghĩ một chút rồi nhìn ông:
"Ngày mai là hỉ sự của Hi nhi..."
Nghiêm Quốc được Lưu Trác Hoa nhắc nhở liền ngộ ra, lập tức rời phòng đi Thái An Cát tìm Nghiêm Hà Trì - gia chủ Nghiêm gia.
Tại Thái An Cát, không khí chợt trùng xuống vài phần. Nghiêm Quốc cùng Nghiêm Hà Trì im lặng nhìn nhau nghĩ cách còn Hoàng Khương - vợ của Nghiêm Hà Trì thì đi đi lại lại trong phòng. Cảm giác vô cùng khẩn trương.
"Hai người a, mau ra ngoài tìm Hi nhi về cho ta nha... tiểu nha đầu kia mà có chuyện gì thì ta sẽ chết cho các ngươi xem... ô ô..."
Hoàng Khương xúc động khóc lên khiến cho hai người kia đang trầm mặt cũng hóa khẩn trương.
"Khương nhi, nàng đừng kích động. Ta đã cho người đi tìm Hi nhi, đừng lo nữa."
Nghiêm Hà Trì dỗ ngọt, mắt nhìn Nghiêm Quốc tỏ ý cũng ra ngoài tìm nàng về. Hiểu lời ông, Nghiêm Quốc liền đi ngay trong phòng chỉ còn hai vị lão nhân người khóc người dỗ thật có chút lãng mạn.
Trời gần sáng, đám người được phái đi tìm nàng cũng trở về nhưng kết quả lại là không tìm được khiến hai lão nhân lo lắng vô cùng. Trác Lưu Hoa đứng bên cạnh Hoàng Khương chợt lên tiếng:
"Mẫu thân, giờ lành sắp đến con thấy hay để Nghiêm Tú thay Hi nhi lên hỉ kiệu trước..."
RẦM!
"Câm miệng."
Lời nói của Trác Lưu Hoa còn chưa nói hết đã bị tiếng đập bàn của Hoàng Khương cắt lời.
"Dù hôm nay có phải đắc tội với triều đình ta cũng không để bất kì ai lên hỉ kiệu của Hi nhi. Các ngươi lui xuống hết cho ta."
Hoàng Khương có chút nóng giận quát to khiến mọi người có mặt trong đại sảnh bị dọa một trận mất hồn. Nghiêm Hà Trì bên cạnh cũng không can ngăn bà quát tháo, chỉ im lặng vuốt bàn tay mà khi nãy bà dùng để đập lên bàn.
Trác Lưu Hoa có chút bất mãn quay đầu bỏ đi, theo sau là hai tỷ muội Nghiêm Tú, vẻ mặt cũng không khá hơn.
Nghiêm Quốc đi cả đêm mới trở về, khuôn mặt có chút mệt mỏi đang bước về phía đại môn của Nghiêm gia. Khi chỉ cách đại môn vài bước ông liền nhìn thấy bóng người ngất bên đại môn, ông ba bước cũng gộp thành hai bước tiến về phía người đang ngất.
Nhận ra người ngồi đó là Vân Hi ông vừa mừng vừa xót xa. Trên người nàng lắm lem bùn đất, tóc tai rũ rượi trông thảm hơn một kẻ ăn mày. Ông thật sự rất đau lòng cho đứa con này, liền vội vàng ôm cô đi vào Nghiêm gia.
Tại đại sảnh, Hoàng Khương ôm nàng mà khóc:
"Tiểu nha đầu của ta, là ai làm con thành bộ dạng này? Ô... ô... Lão Trì, ông mau mời đại phu đến xem cho Hi nhi a, đại hôn gì đó cũng dẹp hết cho ta a!"
Cả Nghiêm gia đều bị bà làm hoảng, đại phu giỏi nhất Phượng thành cũng được mời tới rất nhanh, xem xong mạch cho nàng liền chuẩn đoán vài câu đại loại như "mệt mỏi, cần nghỉ ngơi" rồi kê thuốc cho nàng.
Thuốc than xong xuôi nàng liền tỉnh lại, xung quanh nàng là gia gia, cha và Cung Nhu. Thấy nàng tỉnh liền vui mừng không thôi.
Hoàng Khương nghe tin nàng tỉnh liền tức tốc đến thăm, huyên thuyên hồi lâu mới chịu cho nàng nghỉ ngơi. Lúc này đã gần giờ Ngọ, kiệu đưa dâu cũng đang tới gần, gia đinh canh cửa nhìn thấy hỉ kiểu từ xa tiến tới liền hốt hoảng chạy vào báo cáo.
Kết quả nàng nghỉ ngơi chưa được ba phút đã bị kéo đi tắm gội sửa soạn chuẩn bị lên hỉ kiệu.
Nghiêm gia bấy lâu im lặng nay bỗng chợt huyên náo một hồi. Người ra người vào tấp nập, cũng may mắn là việc trang trí đại môn đã chuẩn bị từ sớm nên bây giờ chỉ cần đốt pháo đón hỉ kiệu.
Hỉ phục đã vận xong nàng tung tăng xoay mấy vòng cho gia gia và nải nải ngắm rồi mới chịu đội khăn voan. Ban đầu nàng quyết không đội nhưng do nải nải ép buộc nên nàng đành làm theo. Bên cạnh là chị em Nghiêm Tú, các nàng nhìn nàng [VH] đầy câm thù, vốn nghĩ nàng đã bị thủ tiêu không ngờ lạo thoát được thú thật hiên tại các nành đang rất hận Ninh Hy Các.
"Không để ai vào mắt sao?"
Các nàng nhất thời bị Nghiêm Quốc dọa sợ, cả hai liền co người đứng trước cửa nói giọng muỗi kêu:
"Xin lỗi cha, nương..."
Lưu Trác Hoa nhìn các nàng đầy yêu thương, tay khẽ nhắc nhở Nghiêm Quốc đừng trách mắng các nàng rồi nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Tú, Tiểu Văn có chuyện gì khiến hai con gấp gáp như vậy?"
Nghiêm Tú nghe hỏi liền e dè nhìn cha rồi đáp:
"Lúc chiều... bọn con cùng Hi muội đi dạo bất ngờ bị bọn xấu chặn đường nhưng may là con cùng Văn muội nhanh chân thoát kịp... chỉ có... Hi... Hi muội bị bọn họ bắt đi rồi..."
Nàng vừa dứt lời thì từ đâu lệ đã trực mi, khẽ chớp mắt liền rơi xuống ngay. Nghiêm Quốc nghe xong liền không thể bình tĩnh, ông quát to:
"Làm sao lại như vậy!! Nàng là muội muội của các ngươi, vì sao các ngươi bỏ mặt nàng như vậy? Mau nói rõ, bọn người kia là ai?!"
Cả Lưu Trác Hoa và hai chị em Nghiêm Tú đều ngạc nhiên trước sự tức giận của Nghiêm Quốc, chưa bao giờ bọn họ thấy ông như vậy liền nhất thời bị dọa một phen.
Nghiêm Văn nhanh chóng trấn tĩnh, đáp lời ông:
"Cha, lúc ấy hoảng sợ nên bọn con mới như vậy... bọn con cũng không nhìn rõ họ chỉ biết chạy thoát khỏi họ nhưng không ngờ Vân Hi tỷ ấy..."
Nàng ngập ngừng rồi lộ ra vẻ day dứt không thôi. Lưu Trác Hoa suy nghĩ một chút rồi nhìn ông:
"Ngày mai là hỉ sự của Hi nhi..."
Nghiêm Quốc được Lưu Trác Hoa nhắc nhở liền ngộ ra, lập tức rời phòng đi Thái An Cát tìm Nghiêm Hà Trì - gia chủ Nghiêm gia.
Tại Thái An Cát, không khí chợt trùng xuống vài phần. Nghiêm Quốc cùng Nghiêm Hà Trì im lặng nhìn nhau nghĩ cách còn Hoàng Khương - vợ của Nghiêm Hà Trì thì đi đi lại lại trong phòng. Cảm giác vô cùng khẩn trương.
"Hai người a, mau ra ngoài tìm Hi nhi về cho ta nha... tiểu nha đầu kia mà có chuyện gì thì ta sẽ chết cho các ngươi xem... ô ô..."
Hoàng Khương xúc động khóc lên khiến cho hai người kia đang trầm mặt cũng hóa khẩn trương.
"Khương nhi, nàng đừng kích động. Ta đã cho người đi tìm Hi nhi, đừng lo nữa."
Nghiêm Hà Trì dỗ ngọt, mắt nhìn Nghiêm Quốc tỏ ý cũng ra ngoài tìm nàng về. Hiểu lời ông, Nghiêm Quốc liền đi ngay trong phòng chỉ còn hai vị lão nhân người khóc người dỗ thật có chút lãng mạn.
Trời gần sáng, đám người được phái đi tìm nàng cũng trở về nhưng kết quả lại là không tìm được khiến hai lão nhân lo lắng vô cùng. Trác Lưu Hoa đứng bên cạnh Hoàng Khương chợt lên tiếng:
"Mẫu thân, giờ lành sắp đến con thấy hay để Nghiêm Tú thay Hi nhi lên hỉ kiệu trước..."
RẦM!
"Câm miệng."
Lời nói của Trác Lưu Hoa còn chưa nói hết đã bị tiếng đập bàn của Hoàng Khương cắt lời.
"Dù hôm nay có phải đắc tội với triều đình ta cũng không để bất kì ai lên hỉ kiệu của Hi nhi. Các ngươi lui xuống hết cho ta."
Hoàng Khương có chút nóng giận quát to khiến mọi người có mặt trong đại sảnh bị dọa một trận mất hồn. Nghiêm Hà Trì bên cạnh cũng không can ngăn bà quát tháo, chỉ im lặng vuốt bàn tay mà khi nãy bà dùng để đập lên bàn.
Trác Lưu Hoa có chút bất mãn quay đầu bỏ đi, theo sau là hai tỷ muội Nghiêm Tú, vẻ mặt cũng không khá hơn.
Nghiêm Quốc đi cả đêm mới trở về, khuôn mặt có chút mệt mỏi đang bước về phía đại môn của Nghiêm gia. Khi chỉ cách đại môn vài bước ông liền nhìn thấy bóng người ngất bên đại môn, ông ba bước cũng gộp thành hai bước tiến về phía người đang ngất.
Nhận ra người ngồi đó là Vân Hi ông vừa mừng vừa xót xa. Trên người nàng lắm lem bùn đất, tóc tai rũ rượi trông thảm hơn một kẻ ăn mày. Ông thật sự rất đau lòng cho đứa con này, liền vội vàng ôm cô đi vào Nghiêm gia.
Tại đại sảnh, Hoàng Khương ôm nàng mà khóc:
"Tiểu nha đầu của ta, là ai làm con thành bộ dạng này? Ô... ô... Lão Trì, ông mau mời đại phu đến xem cho Hi nhi a, đại hôn gì đó cũng dẹp hết cho ta a!"
Cả Nghiêm gia đều bị bà làm hoảng, đại phu giỏi nhất Phượng thành cũng được mời tới rất nhanh, xem xong mạch cho nàng liền chuẩn đoán vài câu đại loại như "mệt mỏi, cần nghỉ ngơi" rồi kê thuốc cho nàng.
Thuốc than xong xuôi nàng liền tỉnh lại, xung quanh nàng là gia gia, cha và Cung Nhu. Thấy nàng tỉnh liền vui mừng không thôi.
Hoàng Khương nghe tin nàng tỉnh liền tức tốc đến thăm, huyên thuyên hồi lâu mới chịu cho nàng nghỉ ngơi. Lúc này đã gần giờ Ngọ, kiệu đưa dâu cũng đang tới gần, gia đinh canh cửa nhìn thấy hỉ kiểu từ xa tiến tới liền hốt hoảng chạy vào báo cáo.
Kết quả nàng nghỉ ngơi chưa được ba phút đã bị kéo đi tắm gội sửa soạn chuẩn bị lên hỉ kiệu.
Nghiêm gia bấy lâu im lặng nay bỗng chợt huyên náo một hồi. Người ra người vào tấp nập, cũng may mắn là việc trang trí đại môn đã chuẩn bị từ sớm nên bây giờ chỉ cần đốt pháo đón hỉ kiệu.
Hỉ phục đã vận xong nàng tung tăng xoay mấy vòng cho gia gia và nải nải ngắm rồi mới chịu đội khăn voan. Ban đầu nàng quyết không đội nhưng do nải nải ép buộc nên nàng đành làm theo. Bên cạnh là chị em Nghiêm Tú, các nàng nhìn nàng [VH] đầy câm thù, vốn nghĩ nàng đã bị thủ tiêu không ngờ lạo thoát được thú thật hiên tại các nành đang rất hận Ninh Hy Các.