Đứng trước đại môn của Nghiêm gia, nàng luyến tiếc nắm chặt tay Hoàng Khương mặc cho mọi người khuyên bảo cũng không muốn buông tay bà.
Nhìn đứa cháu yêu dấu luyến tiếc mình bà liền đau lòng không muốn gả người đi nhưng đây là hôn sự vua ban nên bà đành phải gả. Nghiêm Quốc cũng không khác gì bà, lo lắng con gái gả đi sẽ bị bạt đãi nên ông mang ra không ít thứ làm hồi môn cho nàng.
Vàng bạc châu ngọc một rương to còn có khế đất và Thập đại sát thủ nổi tiếng ở Phượng thành. Nhìn của hồi môn Vân Hi trong lòng vui mừng thầm nghĩ " hôn sự này tuyệt đối lời cho ta ".
Nàng vào kiệu ngồi, đi đầu là bà mối cùng vài người thổi kèn đánh trống, cạnh hai bên kiệu là Cung Nhu và Cung Thanh, phía sau là thập đại sát thủ cùng hồi môn to bự của Nghiêm gia cho nàng cuối cùng là dàn trống kèn đình đám dài đến hết đường.
Nàng ngồi kiệu cả nữa ngày mới đến nơi. Hiên Viên phủ cũng rất náo nhiệt nhưng khi nàng được dìu ra khỏi kiệu thì vô cùng bất mãn khi nghe bà mối nói chuyện cùng tổng quản Hiên Viên phủ.
"Tổng quản, sao Vương gia còn chưa ra đón tân nương? Giờ lành sắp qua ông còn không mau cho tân nương vào?"
"Ta... chuyện này... aiiii, Vương gia vẫn ở doanh trại hiện tại không thể trở về... việc nước quan trọng mong các vị thông cảm. Ta không thể quá phận mà tự ý đưa người vào phủ"
Giọng nói của bà mối và tổng quản rất nhỏ nhưng làm sao qua khỏi tai nàng. Trời đã đứng bóng mà nàng vẫn chưa được đưa vào vì lý do nhảm nhí kia? Muốn nàng nóng chết hay sao? Hôm nay nàng sẽ cho Hiên Viên phủ gà bay chó sủa mới được.
Nghĩ là làm, Vân Hi nàng đưa tay kéo xuống khăn voan trên đầu, vẻ đẹp ngây thơ của nàng hiện ra trước mặt những người đến dự hôn lễ. Hành động của nàng khiến mọi người ngỡ ngàng không thôi, có người chê trách còn có người ủy khuất thay nàng.
Vẫn là dáng vẻ ngốc nữ, nàng không vui nói:
"Bà mối, ta nóng nực không muốn đứng ở đây nữa mau đưa ta vào đi, ta mệt, ta đói a ~"
Bà mối trợn mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc trước hành động của nàng. Chưa kịp nghĩ nên nói gì với nàng thì vèo một cái nàng đã chạy vào Hiên Viên phủ theo sau là người của nàng, cũng tự nhiên bước vào Hiên Viên phủ.
Quản gia thấy một màn natf liền rối rít phân phó cho gia nô sắp xếp cho nàng một chỗ còn bản thân thì đứng đợi chủ tử trở về. Bá tánh cùng những vị khánh được mời đến xem hôn lễ cũng bị một cảnh này của nàng làm cho đại khai nhãn giới.
Nô tì đưa nàng đến Tây Tước Uyển - là nơi có diện tích nhỏ nhất trong phủ Vương Gia sau đó liền rời đi. Nàng cũng chẳng để ý nhiều đến việc này, vừa vào trong nàng liền tìm ngay một gian phòng rồi thả người lên nhuyễn tháp, ngáp một hơi và nhắm mắt lại.
Nàng không ngủ, chỉ đơn giản muốn chờ xem náo nhiệt.
Đúng như dự kiến của nàng, rất nhanh các cô nương do hoàng thượng đưa đến làm phi trong phủ Vương Gia liền đến Tây Tước Uyển của nàng.
"Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người đến tìm tiểu thư." Cung Nhu từ ngoài cửa đi vào, nói.
Nàng mở ra đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ ra hiệu cho Cung Nhu rồi đi đến phía bàn trà ngồi chờ.
Cung Nhu cho những cô gái kia vào, rất nhanh một dàn mĩ nữ xinh đẹp đã đứng đầy trong phòng của nàng.
"Ra là ngốc nữ của Nghiêm gia, ta còn tưởng Vương phi là người nào rất tài hoa cơ." Cô gái dẫn đầu đoàn mĩ nữ lên tiếng. Nàng tư thái ngây thơ nhìn cô nương trước mặt: "Cô nương xin giữ mồm miệng, ta là ngốc nữ hay không vẫn có thể một tay lấy mạng cô nương đấy."
Cô nương kia tên là Từ Cẩn Linh, là con gái của Hữu tướng quân - Từ Chính.
Lời nàng nói ra khiến Từ Cẩn Linh bất ngờ vạn lần. Một ngoics nữ mà dám hù dọa nàng, thật là quá phận đi. "Nghiêm ngốc nữ, ta nói ngươi tốt nhất dập đầu tạ lỗi với ta bằng không ta liền cho người đánh ngươi đấy." Nàng tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt ngây thơ liền thay bằng ánh mắt lạnh lùng khiến cho Từ Cẩn Linh cùng các cô nương bên cạnh nàng có chút hoảng sợ.
Đột nhiên cô gái vên cạnh Cẩn Linh lên tiếng: "Cái ngốc nữ ngươi, ai dạy ngươi nói những lời này hả, à hay là do ngươi ngốc quá nên cha nương ngươi ruồng bỏ không có dạy dỗ ngươi?"
Chát.
Người vừa dứt câu liền hưởng trọn cái tát của nàng. Một hành động này của nàng liền làm đám nữ nhân kia hoảng sợ, rất nhanh liền rời đi vì sợ vạ lay.
Nữ nhân vừa bị nàng tát là Khuynh Nhi - Đại tiểu thư của Khuynh gia, một trong lục đại gia tộc ở Phượng thành.
Nàng bị tát bất ngờ nên vẫn đứng đơ ra ở đấy còn Từ Cẩn Linh thì hoảng sợ đến run người, khí chất của nàng tản ra thật lớn, không chỉ dọa cho đám nữ nhân kia hoảng sợ bỏ chạy còn làm cho Cẩn Linh và Khuynh Nhi hai người đơ ra trong phòng của nàng.
Nhìn hai nữ nhân bị nàng dọa sợ, nàng liền trở về khuôn mặt của ngốc nữ, cười thật tươi nói:
" Ta tên là Nghiêm Vân Hi, thỉnh nhớ kĩ. "
/-
Bên ngoài, Phượng Hiên Viên một thân chiến phục hiên ngang bước vào khiến các khách nhân không khỏi chú ý.
"Vương gia, ngài đã trở về." Vị quản gia cúi người hô một tiếng. "Phủ Vương gia gôm nay có náo nhiệt sao?" Hắn không đáp lại vị quản gia, có chút thắc mắc hỏi.
Vị quản gia kia lại lần nữa cúi người đáp: "Hồi Vương gia, hôm nay là đại hôn của ngài."
Nhìn đứa cháu yêu dấu luyến tiếc mình bà liền đau lòng không muốn gả người đi nhưng đây là hôn sự vua ban nên bà đành phải gả. Nghiêm Quốc cũng không khác gì bà, lo lắng con gái gả đi sẽ bị bạt đãi nên ông mang ra không ít thứ làm hồi môn cho nàng.
Vàng bạc châu ngọc một rương to còn có khế đất và Thập đại sát thủ nổi tiếng ở Phượng thành. Nhìn của hồi môn Vân Hi trong lòng vui mừng thầm nghĩ " hôn sự này tuyệt đối lời cho ta ".
Nàng vào kiệu ngồi, đi đầu là bà mối cùng vài người thổi kèn đánh trống, cạnh hai bên kiệu là Cung Nhu và Cung Thanh, phía sau là thập đại sát thủ cùng hồi môn to bự của Nghiêm gia cho nàng cuối cùng là dàn trống kèn đình đám dài đến hết đường.
Nàng ngồi kiệu cả nữa ngày mới đến nơi. Hiên Viên phủ cũng rất náo nhiệt nhưng khi nàng được dìu ra khỏi kiệu thì vô cùng bất mãn khi nghe bà mối nói chuyện cùng tổng quản Hiên Viên phủ.
"Tổng quản, sao Vương gia còn chưa ra đón tân nương? Giờ lành sắp qua ông còn không mau cho tân nương vào?"
"Ta... chuyện này... aiiii, Vương gia vẫn ở doanh trại hiện tại không thể trở về... việc nước quan trọng mong các vị thông cảm. Ta không thể quá phận mà tự ý đưa người vào phủ"
Giọng nói của bà mối và tổng quản rất nhỏ nhưng làm sao qua khỏi tai nàng. Trời đã đứng bóng mà nàng vẫn chưa được đưa vào vì lý do nhảm nhí kia? Muốn nàng nóng chết hay sao? Hôm nay nàng sẽ cho Hiên Viên phủ gà bay chó sủa mới được.
Nghĩ là làm, Vân Hi nàng đưa tay kéo xuống khăn voan trên đầu, vẻ đẹp ngây thơ của nàng hiện ra trước mặt những người đến dự hôn lễ. Hành động của nàng khiến mọi người ngỡ ngàng không thôi, có người chê trách còn có người ủy khuất thay nàng.
Vẫn là dáng vẻ ngốc nữ, nàng không vui nói:
"Bà mối, ta nóng nực không muốn đứng ở đây nữa mau đưa ta vào đi, ta mệt, ta đói a ~"
Bà mối trợn mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc trước hành động của nàng. Chưa kịp nghĩ nên nói gì với nàng thì vèo một cái nàng đã chạy vào Hiên Viên phủ theo sau là người của nàng, cũng tự nhiên bước vào Hiên Viên phủ.
Quản gia thấy một màn natf liền rối rít phân phó cho gia nô sắp xếp cho nàng một chỗ còn bản thân thì đứng đợi chủ tử trở về. Bá tánh cùng những vị khánh được mời đến xem hôn lễ cũng bị một cảnh này của nàng làm cho đại khai nhãn giới.
Nô tì đưa nàng đến Tây Tước Uyển - là nơi có diện tích nhỏ nhất trong phủ Vương Gia sau đó liền rời đi. Nàng cũng chẳng để ý nhiều đến việc này, vừa vào trong nàng liền tìm ngay một gian phòng rồi thả người lên nhuyễn tháp, ngáp một hơi và nhắm mắt lại.
Nàng không ngủ, chỉ đơn giản muốn chờ xem náo nhiệt.
Đúng như dự kiến của nàng, rất nhanh các cô nương do hoàng thượng đưa đến làm phi trong phủ Vương Gia liền đến Tây Tước Uyển của nàng.
"Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người đến tìm tiểu thư." Cung Nhu từ ngoài cửa đi vào, nói.
Nàng mở ra đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ ra hiệu cho Cung Nhu rồi đi đến phía bàn trà ngồi chờ.
Cung Nhu cho những cô gái kia vào, rất nhanh một dàn mĩ nữ xinh đẹp đã đứng đầy trong phòng của nàng.
"Ra là ngốc nữ của Nghiêm gia, ta còn tưởng Vương phi là người nào rất tài hoa cơ." Cô gái dẫn đầu đoàn mĩ nữ lên tiếng. Nàng tư thái ngây thơ nhìn cô nương trước mặt: "Cô nương xin giữ mồm miệng, ta là ngốc nữ hay không vẫn có thể một tay lấy mạng cô nương đấy."
Cô nương kia tên là Từ Cẩn Linh, là con gái của Hữu tướng quân - Từ Chính.
Lời nàng nói ra khiến Từ Cẩn Linh bất ngờ vạn lần. Một ngoics nữ mà dám hù dọa nàng, thật là quá phận đi. "Nghiêm ngốc nữ, ta nói ngươi tốt nhất dập đầu tạ lỗi với ta bằng không ta liền cho người đánh ngươi đấy." Nàng tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt ngây thơ liền thay bằng ánh mắt lạnh lùng khiến cho Từ Cẩn Linh cùng các cô nương bên cạnh nàng có chút hoảng sợ.
Đột nhiên cô gái vên cạnh Cẩn Linh lên tiếng: "Cái ngốc nữ ngươi, ai dạy ngươi nói những lời này hả, à hay là do ngươi ngốc quá nên cha nương ngươi ruồng bỏ không có dạy dỗ ngươi?"
Chát.
Người vừa dứt câu liền hưởng trọn cái tát của nàng. Một hành động này của nàng liền làm đám nữ nhân kia hoảng sợ, rất nhanh liền rời đi vì sợ vạ lay.
Nữ nhân vừa bị nàng tát là Khuynh Nhi - Đại tiểu thư của Khuynh gia, một trong lục đại gia tộc ở Phượng thành.
Nàng bị tát bất ngờ nên vẫn đứng đơ ra ở đấy còn Từ Cẩn Linh thì hoảng sợ đến run người, khí chất của nàng tản ra thật lớn, không chỉ dọa cho đám nữ nhân kia hoảng sợ bỏ chạy còn làm cho Cẩn Linh và Khuynh Nhi hai người đơ ra trong phòng của nàng.
Nhìn hai nữ nhân bị nàng dọa sợ, nàng liền trở về khuôn mặt của ngốc nữ, cười thật tươi nói:
" Ta tên là Nghiêm Vân Hi, thỉnh nhớ kĩ. "
/-
Bên ngoài, Phượng Hiên Viên một thân chiến phục hiên ngang bước vào khiến các khách nhân không khỏi chú ý.
"Vương gia, ngài đã trở về." Vị quản gia cúi người hô một tiếng. "Phủ Vương gia gôm nay có náo nhiệt sao?" Hắn không đáp lại vị quản gia, có chút thắc mắc hỏi.
Vị quản gia kia lại lần nữa cúi người đáp: "Hồi Vương gia, hôm nay là đại hôn của ngài."