Sau khi nghe vị quản gia nói về đại hôn hắn liền lộ ra chút bất ngờ. Một tia bối rối hiện lên trong đáy mắt của hắn rất nhanh hiện lên rồi vụt mất, giọng nói âm trầm bình tĩnh lại vang lên:" Vương phi ở đâu? "
Vị quản gia có chút ngạc nhiên khi nghe chủ tử hỏi như vậy, phải biết rằng vị chủ tử này của ông luôn rất ghét nữ nhân và một mực không muốn thú phi thế mà hôm nay lại bình tĩnh hỏi ông như vậy, thật là nghịch thiên đi. Tuy nghĩ như vậy nhưng vị quản gia này cũng không quên trả lời hắn: " Thưa Vương gia, Vương phi ở Tây Tước Uyển. "
Hắn nghe được câu trả lời của vị quản gia xong liền hướng phía Tây Tước Uyển mà đi bỏ lại phía sau là những ánh mắt khó hiểu.
/-
Tây Tước Uyển vốn đang yên lặng bỗng chốc trở nên náo động: "Nương tử, vi phu đến cùng nàng động phòng đây."
Cung Thanh vốn đang cùng Cung Nhu chuẩn bị điểm tâm và trà chiều cho nàng liền bị lời nói vô lại của hắn làm cho tức giận không thôi.
Vụt.
Một thân ảnh đen xuất hiện trước mặt hắn, cản lại bước đi của hắn: "Vương gia dừng bước. Thất lễ nhưng đây tuy là phủ của ngài nhưng xin hãy tự trọng lời nói. Tiểu thư nhà ta vốn mang danh là Vương phi nhưng lại chưa cùng ngài bái đường xin ngài hãy nghĩ kĩ khi phát ngôn."
Hắn rất ngạc nhiên khi Cung Thanh xuất hiện trước mặt hắn. Phải biết rằng hắn là Chiến thần Vương gia Phượng Hiên Viên đại danh đỉnh đỉnh nhưng lại không hề nhận ra sự tồn tại của Cung Thanh, điều này làm hắn càng thêm thích thú về nàng và những người xung quanh nàng.
Hắn chợt cười định đáp lại Cung Thanh nhưng lại nhìn ra một thân ảnh đỏ rực đang đi đến, chợt tâm hắn dao động, một lời cũng không nói ra nhất nhất chỉ nhìn một mình nàng.
"Thanh Thanh, ai đến chơi cùng ta sao?" Vẻ mặt non nớt của nàng, hai mắt to tròn đáng yêu, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Cung Thanh, giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào khiến ai trông thấy cũng xiu lòng hiện ra, một vỏ bọc hoàn hảo.
Ánh mắt của hắn vẫn không thể rời khỏi nàng, tuy nói nàng là ngốc nữ nhưng trong mắt hắn nàng như một tiểu hài nữ, một tiểu tiên lạc chốn nhân gian không rõ sự đời không vướng bụi trần. Ánh mắt này của hắn làm nàng và Cung Thanh khó chịu.
Nhận ra sự khó chịu của các nàng hắn liền không nhìn nữa mà trưng ra bộ dáng cười cầu hòa.
"Ngươi là ai?" Nàng khẽ cau mày nhìn hắn. "Vi phu là tướng công của nàng." hắn vui vẻ đáp.
Nàng nhìn hắn trong lòng khẽ phỉ báng: "Ta khinh, ngươi đã bái đường với ta đâu mà tự xưng là tướng công của ta. Mang ngươi đem tặng, ta còn không thèm lấy a."
Hắn thấy nàng vẫn một thân hỉ phục nhìn hắn chằm chằm liền vui vẻ gấp bội, nói: " Nương tử, hôm nay là vi phu về trễ, để cho nàng một thân hỉ phục ủy khuất. Hiện tại ta liền cùng nhau bái đường đi." Trông vẻ mặt vô lại kia của hắn, nàng chán ghét đáp: "Ta mệt rồi không muốn bái đường cùng ngươi a." Nói xong nàng liền bỏ đi để lại hắn cho Cung Thanh tiễn về.
" Vương gia, ngài cũng đã nghe tiểu thư nói hiện tại mời ngài về cho." Cung Thanh hiển nhiên hiểu ý nàng, không nhanh không chậm đuổi người. Hắn vậy mà lại bị đuổi sao? Nhìn thân ảnh đỏ rực kia đang đi xa dần, một lòng này hắn quyết phải ôm nàng về ngoan ngoãn làm Vương phi của hắn.
Nghĩ vậy hắn liền vui vẻ rời đi để lại cho Cung Thanh một chút khó hiểu.
Đợi khi Cung Thanh trở lại nàng đã thay một thân tử y, khuôn mặt non nớt trở thành khuôn mặt khuynh thành vốn có, cùng Cung Nhu dùng trà chiều. "Thanh Thanh, hôm nay ta muốn khảo sát Ninh Hy cung phiền em không được cho ai vào đây."
Nhận được chỉ thị của nàng Cung Thanh liền rất nhanh phóng ra nội lực bao bọc cả Tây Tước Uyển làm cho mọi người không ai có thể đến gần.
Nàng hài lòng rời đi cùng Cung Nhu, rất nhanh hai thân ảnh một tử y một hồng y đã hòa vào dòng người trong kinh thành. Các nàng hướng Ninh Hy cung mà đi, mỗi bước đi của các nàng liền làm cho mọi người phải ngước nhìn theo. Có chăng vì các nàng quá xinh đẹp đi.
Đến trước Ninh Hy cung, nàng xuất ra một thẻ bài màu đen đưa cho lính gát sau đó cùng Cung Nhu đi vào. Ninh Hy cung bên ngoài là một tửu lâu nhưng thật chất bên trong là một nơi buốn bán trao đổi. Vừa xuất hiện trong Ninh Hy cung liền có một nam nhân một thân bạch y bước ra cung kính chào.
"Cung chủ đại nhân." Nam tử kia vừa quỳ vừa hô, phía sau một loạt con người cũng quỳ xuống hô. Nàng hài lòng gật đầu rồi đi sâu vào Ninh Hy cung.
Đại viện của nàng nằm phía sau Ninh Hy cung, nơi này cực kì yên tĩnh lại có gió mát làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Đợi khoảng nửa chung trà nàng liền nhìn thấy năm thân ảnh tiến vào đại viện, khóe môi khẽ nâng lên, trong ánh mắt nàng có chút tự hào nhìn bọn họ.
Năm người này lần lượt là bạch y Ninh Mã Viêm - người nắm giữ mọi việc ở Ninh Hy cung. Hắc y Ninh Chu Vĩnh - người chuyên săn tin tức của Ninh Hy cung. Kim y Ninh Kha Lệ - chủ nhân của Ninh Hy phấn. Tro (xám) y Ninh Vy - thần y đỉnh danh của Phượng quốc. Ngân y Ninh Dật Thần - ông chủ của sòng bạc Ninh Hy. Bọn họ ở Phượng quốc được mọi người xưng là Ngũ đế.
Năm người xuất hiện trước mặt nàng, cung kính quỳ xuống hô: "Cung chủ đại nhân." Nàng mĩm cười cho họ đứng dậy. Nhìn bọn nàng lại nhớ về hai năm trước lúc nàng vừa đến thời đại này...
Vị quản gia có chút ngạc nhiên khi nghe chủ tử hỏi như vậy, phải biết rằng vị chủ tử này của ông luôn rất ghét nữ nhân và một mực không muốn thú phi thế mà hôm nay lại bình tĩnh hỏi ông như vậy, thật là nghịch thiên đi. Tuy nghĩ như vậy nhưng vị quản gia này cũng không quên trả lời hắn: " Thưa Vương gia, Vương phi ở Tây Tước Uyển. "
Hắn nghe được câu trả lời của vị quản gia xong liền hướng phía Tây Tước Uyển mà đi bỏ lại phía sau là những ánh mắt khó hiểu.
/-
Tây Tước Uyển vốn đang yên lặng bỗng chốc trở nên náo động: "Nương tử, vi phu đến cùng nàng động phòng đây."
Cung Thanh vốn đang cùng Cung Nhu chuẩn bị điểm tâm và trà chiều cho nàng liền bị lời nói vô lại của hắn làm cho tức giận không thôi.
Vụt.
Một thân ảnh đen xuất hiện trước mặt hắn, cản lại bước đi của hắn: "Vương gia dừng bước. Thất lễ nhưng đây tuy là phủ của ngài nhưng xin hãy tự trọng lời nói. Tiểu thư nhà ta vốn mang danh là Vương phi nhưng lại chưa cùng ngài bái đường xin ngài hãy nghĩ kĩ khi phát ngôn."
Hắn rất ngạc nhiên khi Cung Thanh xuất hiện trước mặt hắn. Phải biết rằng hắn là Chiến thần Vương gia Phượng Hiên Viên đại danh đỉnh đỉnh nhưng lại không hề nhận ra sự tồn tại của Cung Thanh, điều này làm hắn càng thêm thích thú về nàng và những người xung quanh nàng.
Hắn chợt cười định đáp lại Cung Thanh nhưng lại nhìn ra một thân ảnh đỏ rực đang đi đến, chợt tâm hắn dao động, một lời cũng không nói ra nhất nhất chỉ nhìn một mình nàng.
"Thanh Thanh, ai đến chơi cùng ta sao?" Vẻ mặt non nớt của nàng, hai mắt to tròn đáng yêu, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Cung Thanh, giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào khiến ai trông thấy cũng xiu lòng hiện ra, một vỏ bọc hoàn hảo.
Ánh mắt của hắn vẫn không thể rời khỏi nàng, tuy nói nàng là ngốc nữ nhưng trong mắt hắn nàng như một tiểu hài nữ, một tiểu tiên lạc chốn nhân gian không rõ sự đời không vướng bụi trần. Ánh mắt này của hắn làm nàng và Cung Thanh khó chịu.
Nhận ra sự khó chịu của các nàng hắn liền không nhìn nữa mà trưng ra bộ dáng cười cầu hòa.
"Ngươi là ai?" Nàng khẽ cau mày nhìn hắn. "Vi phu là tướng công của nàng." hắn vui vẻ đáp.
Nàng nhìn hắn trong lòng khẽ phỉ báng: "Ta khinh, ngươi đã bái đường với ta đâu mà tự xưng là tướng công của ta. Mang ngươi đem tặng, ta còn không thèm lấy a."
Hắn thấy nàng vẫn một thân hỉ phục nhìn hắn chằm chằm liền vui vẻ gấp bội, nói: " Nương tử, hôm nay là vi phu về trễ, để cho nàng một thân hỉ phục ủy khuất. Hiện tại ta liền cùng nhau bái đường đi." Trông vẻ mặt vô lại kia của hắn, nàng chán ghét đáp: "Ta mệt rồi không muốn bái đường cùng ngươi a." Nói xong nàng liền bỏ đi để lại hắn cho Cung Thanh tiễn về.
" Vương gia, ngài cũng đã nghe tiểu thư nói hiện tại mời ngài về cho." Cung Thanh hiển nhiên hiểu ý nàng, không nhanh không chậm đuổi người. Hắn vậy mà lại bị đuổi sao? Nhìn thân ảnh đỏ rực kia đang đi xa dần, một lòng này hắn quyết phải ôm nàng về ngoan ngoãn làm Vương phi của hắn.
Nghĩ vậy hắn liền vui vẻ rời đi để lại cho Cung Thanh một chút khó hiểu.
Đợi khi Cung Thanh trở lại nàng đã thay một thân tử y, khuôn mặt non nớt trở thành khuôn mặt khuynh thành vốn có, cùng Cung Nhu dùng trà chiều. "Thanh Thanh, hôm nay ta muốn khảo sát Ninh Hy cung phiền em không được cho ai vào đây."
Nhận được chỉ thị của nàng Cung Thanh liền rất nhanh phóng ra nội lực bao bọc cả Tây Tước Uyển làm cho mọi người không ai có thể đến gần.
Nàng hài lòng rời đi cùng Cung Nhu, rất nhanh hai thân ảnh một tử y một hồng y đã hòa vào dòng người trong kinh thành. Các nàng hướng Ninh Hy cung mà đi, mỗi bước đi của các nàng liền làm cho mọi người phải ngước nhìn theo. Có chăng vì các nàng quá xinh đẹp đi.
Đến trước Ninh Hy cung, nàng xuất ra một thẻ bài màu đen đưa cho lính gát sau đó cùng Cung Nhu đi vào. Ninh Hy cung bên ngoài là một tửu lâu nhưng thật chất bên trong là một nơi buốn bán trao đổi. Vừa xuất hiện trong Ninh Hy cung liền có một nam nhân một thân bạch y bước ra cung kính chào.
"Cung chủ đại nhân." Nam tử kia vừa quỳ vừa hô, phía sau một loạt con người cũng quỳ xuống hô. Nàng hài lòng gật đầu rồi đi sâu vào Ninh Hy cung.
Đại viện của nàng nằm phía sau Ninh Hy cung, nơi này cực kì yên tĩnh lại có gió mát làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Đợi khoảng nửa chung trà nàng liền nhìn thấy năm thân ảnh tiến vào đại viện, khóe môi khẽ nâng lên, trong ánh mắt nàng có chút tự hào nhìn bọn họ.
Năm người này lần lượt là bạch y Ninh Mã Viêm - người nắm giữ mọi việc ở Ninh Hy cung. Hắc y Ninh Chu Vĩnh - người chuyên săn tin tức của Ninh Hy cung. Kim y Ninh Kha Lệ - chủ nhân của Ninh Hy phấn. Tro (xám) y Ninh Vy - thần y đỉnh danh của Phượng quốc. Ngân y Ninh Dật Thần - ông chủ của sòng bạc Ninh Hy. Bọn họ ở Phượng quốc được mọi người xưng là Ngũ đế.
Năm người xuất hiện trước mặt nàng, cung kính quỳ xuống hô: "Cung chủ đại nhân." Nàng mĩm cười cho họ đứng dậy. Nhìn bọn nàng lại nhớ về hai năm trước lúc nàng vừa đến thời đại này...