Nàng vừa ăn trong đầu vừa nghĩ về những nơi muốn đi, vui vẻ ăn rồi cười làm người nào đó cứ chăm chăm nhìn nàng mà nở vài nụ cười không biết vì sao.
Nàng đang ăn thì thân ảnh của đại ca Ninh Tịch Khải hiện trước mặt nàng, nàng mỉm cười nhìn y như không hề làm gì sai cả. Y nhìn cử chỉ của nàng muốn phì cười, nhưng cố làm ngơ rồi è hèm nhẹ.
"Tiểu thư, ra ngoài cũng cần gọi nô tài đi cùng."
Ninh Tịch Khải nhìn xung quanh sợ bị lộ hay gì đó nên nhã nhặn, nàng không hiểu rõ lắm nhưng cũng diễn xuất chung với y.
"Ta chỉ muốn đi lanh quanh dạo cho biết, sẽ về ngay nên không cần ngươi đi cùng."
"Đi về cùng ta."
Ninh Tịch Khải vội kè sát miệng vài tai nàng nói nhỏ, vì y thấy vài người ăn mặc giống người của Liêu quốc một quốc gia bị y và cha diệt nên lo sợ sẽ làm tổn hại nàng.
"Ninh Tịch Khải ngày chết của ngươi đến rồi."
Mộ người mặt đầy sẹo đồ rách rưới, khăn bố đầu rút đao chém xuống bàn nàng và y đang đứng làm gãy làm đôi. Bình rượu bát chén của bàn nàng vỡ khắp nơi, y kéo nàng đẩy sang một bên rồi đá người đó, vài người cũng nhắm vào y mà chém đao xuống, y đánh hết người này đến người kia. Nàng thì là lần đầu tiên thấy nên cũng hơi sợ nhưng lại thấy có người chém từ đằng sau đến làm nàng không kiềm được mà tung mảnh lụa trắng dài từ trong tay áo ra, đây là mảnh lụa mà Tây Vực cống hiến cho nghĩa mẫu hộ thân.
Nàng lách người xoay xõa lụa đến đâu cái tên ấy ngã đến đó, có một loại độc ngứa được tẩm trong lụa nếu ai dính phải sẽ ngứa ngay lập tức, nàng kéo lụa buộc chặt tên cao to mặt sẹo muốn vung đao đánh lén đại ca nàng.
"Đại Liêu có hạn đánh sau lưng như ngươi thật là mất mặt quá."
Nàng nhìn tên đó mắt mày ửng đỏ lên vì ngứa, mà không thể nói gì vì độc đã bám nhiều sẽ dần câm và điếc còn tệ hơn là sẽ mù, nàng khẽ thu mảnh lụa trở vào tay áo rồi nhẹ cởi trâm hình lục lạc trên đầu đổ vài viên thuốc gì đó xuống bàn.
"Đây là thuốc giải, người nào muốn sống để giết ta cùng y tiếp thì hãy uống đi. Ta và y nhất định không hèn hạ thấy chết không cứu hay đánh sau lưng các ngươi đâu."
Nàng cài lại trâm rồi mỉm cười thân thiện làm bọn chúng sợ hãi, Ninh Tịch Khải ung dung nhìn nàng thở ra nàng lớn rồi đã biết bảo vệ ca ca rồi, y không cần nơm nớp lo sợ nàng bị người khác ám sát nữa.
Có một người ngồi ở lầu trên khách diếm nhìn nàng nở nụ cười rồi xòe quạt ra quạt, hắn rất ít khi cười nhưng hôm nay nàng đã làm hắn cười hai lần nàng đúng là người mà hắn đang tìm. Hắn là Mộ Dung Thiên Ngạo là đại minh quân của Nhị Vương Quốc, hắn xuất cung vì muốn tìm một hoàng hậu cho bản thân, và cũng là cho đệ đệ hắn.
"Đi thôi."
Nàng nhìn bọn người đó xong rồi nhéch mép cười bí hiểm cầm tay Ninh Tịch Khải rời đi, hắn sẽ phất tay cho tên mặc y phục đen gần đó để đi theo nàng. Người hắn cần và đệ đệ hắn cần là nàng, hắn tin vào mắt nhìn người của hắn.
"Tiểu muội ta lớn rồi."
Ninh tịch khải vén nhẹ tóc nàng yêu thương mỉm cười khi ngồi trong một viện nhỏ gần hồ, nàng vuốt đuôi tóc dài của y nghịch qua nghịch lại, nàng vẫn không hiểu vì sao mà nam nhân cổ đại phải để tóc dài rồi thắt như thế. Nếu ở Ninh vương phủ nàng sẽ nghịch tóc cha nàng vì tóc người rất dài và bóng nha, do nương chăm chút cho cha rất kỹ mà.
"Muội rất sợ, lần đầu muội dùng Cổ Y Tơ do nghĩa mẫu ban. Vẫn không quen lắm."
Nàng vừa nói vừa nhớ đến cảnh tượng lúc nãy vẫn còn sợ, nếu nàng không kịp vung lụa thì chắc thanh đao đó sẽ đâm vào lưng đại ca nàng mất.
"Đại ca sẽ không sao, nếu lần sau thấy nguy hiểm hãy chạy đi biết không."
Y vẫn rất sợ thanh đao hay gì làm nàng tổn thương lắm, với y và với cả Ninh Vương Phủ nàng như viên dạ minh châu quý vậy, không được làm trầy hay xước đi được. Khi nàng chưa sinh ra cả tứ huynh đệ luôn ganh đua nhau, nhưng từ khi có muội ấy những đố kị và ganh đua dần biến mất hẳng đi, chỉ muốn nhường những thứ tốt nhất cho muội ấy.
Đối với Ninh vương phủ dù giàu hay nghèo thì vẫn sẽ luôn bảo vệ Yến Hân có cuộc sống an bình và hạnh phúc nhất, cha đã từng nói có vị cao nhân từ trên Bách Chi Lâm đã từng xem quẻ cho Yến Hân nói nàng đã có bảy kiếp cô đơn, bị người thân ruồng bỏ và phải chết non do khó sinh, nhờ đủ linh khí mới có thể quy tụ đủ hồn vía mà thành người nhưng sẽ luôn mang thân thể bệnh tật.
Y nhìn nàng xoa đầu nàng, tất cả những kiếp trước muội đã chịu thương đau rồi hãy sống thật vui vẻ thật hạnh phúc ở kiếp này đi.
Nàng đang ăn thì thân ảnh của đại ca Ninh Tịch Khải hiện trước mặt nàng, nàng mỉm cười nhìn y như không hề làm gì sai cả. Y nhìn cử chỉ của nàng muốn phì cười, nhưng cố làm ngơ rồi è hèm nhẹ.
"Tiểu thư, ra ngoài cũng cần gọi nô tài đi cùng."
Ninh Tịch Khải nhìn xung quanh sợ bị lộ hay gì đó nên nhã nhặn, nàng không hiểu rõ lắm nhưng cũng diễn xuất chung với y.
"Ta chỉ muốn đi lanh quanh dạo cho biết, sẽ về ngay nên không cần ngươi đi cùng."
"Đi về cùng ta."
Ninh Tịch Khải vội kè sát miệng vài tai nàng nói nhỏ, vì y thấy vài người ăn mặc giống người của Liêu quốc một quốc gia bị y và cha diệt nên lo sợ sẽ làm tổn hại nàng.
"Ninh Tịch Khải ngày chết của ngươi đến rồi."
Mộ người mặt đầy sẹo đồ rách rưới, khăn bố đầu rút đao chém xuống bàn nàng và y đang đứng làm gãy làm đôi. Bình rượu bát chén của bàn nàng vỡ khắp nơi, y kéo nàng đẩy sang một bên rồi đá người đó, vài người cũng nhắm vào y mà chém đao xuống, y đánh hết người này đến người kia. Nàng thì là lần đầu tiên thấy nên cũng hơi sợ nhưng lại thấy có người chém từ đằng sau đến làm nàng không kiềm được mà tung mảnh lụa trắng dài từ trong tay áo ra, đây là mảnh lụa mà Tây Vực cống hiến cho nghĩa mẫu hộ thân.
Nàng lách người xoay xõa lụa đến đâu cái tên ấy ngã đến đó, có một loại độc ngứa được tẩm trong lụa nếu ai dính phải sẽ ngứa ngay lập tức, nàng kéo lụa buộc chặt tên cao to mặt sẹo muốn vung đao đánh lén đại ca nàng.
"Đại Liêu có hạn đánh sau lưng như ngươi thật là mất mặt quá."
Nàng nhìn tên đó mắt mày ửng đỏ lên vì ngứa, mà không thể nói gì vì độc đã bám nhiều sẽ dần câm và điếc còn tệ hơn là sẽ mù, nàng khẽ thu mảnh lụa trở vào tay áo rồi nhẹ cởi trâm hình lục lạc trên đầu đổ vài viên thuốc gì đó xuống bàn.
"Đây là thuốc giải, người nào muốn sống để giết ta cùng y tiếp thì hãy uống đi. Ta và y nhất định không hèn hạ thấy chết không cứu hay đánh sau lưng các ngươi đâu."
Nàng cài lại trâm rồi mỉm cười thân thiện làm bọn chúng sợ hãi, Ninh Tịch Khải ung dung nhìn nàng thở ra nàng lớn rồi đã biết bảo vệ ca ca rồi, y không cần nơm nớp lo sợ nàng bị người khác ám sát nữa.
Có một người ngồi ở lầu trên khách diếm nhìn nàng nở nụ cười rồi xòe quạt ra quạt, hắn rất ít khi cười nhưng hôm nay nàng đã làm hắn cười hai lần nàng đúng là người mà hắn đang tìm. Hắn là Mộ Dung Thiên Ngạo là đại minh quân của Nhị Vương Quốc, hắn xuất cung vì muốn tìm một hoàng hậu cho bản thân, và cũng là cho đệ đệ hắn.
"Đi thôi."
Nàng nhìn bọn người đó xong rồi nhéch mép cười bí hiểm cầm tay Ninh Tịch Khải rời đi, hắn sẽ phất tay cho tên mặc y phục đen gần đó để đi theo nàng. Người hắn cần và đệ đệ hắn cần là nàng, hắn tin vào mắt nhìn người của hắn.
"Tiểu muội ta lớn rồi."
Ninh tịch khải vén nhẹ tóc nàng yêu thương mỉm cười khi ngồi trong một viện nhỏ gần hồ, nàng vuốt đuôi tóc dài của y nghịch qua nghịch lại, nàng vẫn không hiểu vì sao mà nam nhân cổ đại phải để tóc dài rồi thắt như thế. Nếu ở Ninh vương phủ nàng sẽ nghịch tóc cha nàng vì tóc người rất dài và bóng nha, do nương chăm chút cho cha rất kỹ mà.
"Muội rất sợ, lần đầu muội dùng Cổ Y Tơ do nghĩa mẫu ban. Vẫn không quen lắm."
Nàng vừa nói vừa nhớ đến cảnh tượng lúc nãy vẫn còn sợ, nếu nàng không kịp vung lụa thì chắc thanh đao đó sẽ đâm vào lưng đại ca nàng mất.
"Đại ca sẽ không sao, nếu lần sau thấy nguy hiểm hãy chạy đi biết không."
Y vẫn rất sợ thanh đao hay gì làm nàng tổn thương lắm, với y và với cả Ninh Vương Phủ nàng như viên dạ minh châu quý vậy, không được làm trầy hay xước đi được. Khi nàng chưa sinh ra cả tứ huynh đệ luôn ganh đua nhau, nhưng từ khi có muội ấy những đố kị và ganh đua dần biến mất hẳng đi, chỉ muốn nhường những thứ tốt nhất cho muội ấy.
Đối với Ninh vương phủ dù giàu hay nghèo thì vẫn sẽ luôn bảo vệ Yến Hân có cuộc sống an bình và hạnh phúc nhất, cha đã từng nói có vị cao nhân từ trên Bách Chi Lâm đã từng xem quẻ cho Yến Hân nói nàng đã có bảy kiếp cô đơn, bị người thân ruồng bỏ và phải chết non do khó sinh, nhờ đủ linh khí mới có thể quy tụ đủ hồn vía mà thành người nhưng sẽ luôn mang thân thể bệnh tật.
Y nhìn nàng xoa đầu nàng, tất cả những kiếp trước muội đã chịu thương đau rồi hãy sống thật vui vẻ thật hạnh phúc ở kiếp này đi.