Nhan Uyển Nhã xem xong màn kịch cũng chẳng muốn quan tâm thêm liền ngồi một chỗ nhìn xung quanh. Do Lưu Ly cùng Nhan Phất Du không phải tuyển thủ nên tạm thời không ở gần Nhan Uyển Nhã.
Trong đám người tới tranh tài từ mọi nơi Nhan Uyển Nhã đặc biệt để ý nhất là một nam nhân ngồi tách biệt ở phía cuối, trái với mọi người ở trước nói chuyện vui vẻ thì nam nhân này khá im lặng.
" Nhã Nhã " Vũ Kỷ An vừa nhìn thấy Nhan Uyển Nhã liền cất giọng gọi, rời khỏi chỗ ngồi đi về phía Nhan Uyển Nhã.
Nhan Uyển Nhã rời ánh mắt khỏi người nam nhân kia nhìn Vũ Kỷ An.
" Muội còn tưởng tỷ định đợi đến khi cuộc tranh tài bắt đầu mới đến. Sau đó uy vũ đánh bại hết đối thủ. " Vũ Kỷ An vừa nói vừa cười như nàng có thể nhìn thấy cảnh ấy trước mặt.
Nhan Uyển Nhã nghe vậy không khỏi buồn cười: " Tiểu cô nương, không phải muội đánh giá ta cao như vậy chứ?! "
" Nhã Nhã, tỷ không nên thiếu tự tin như vậy. " Vũ Kỷ An nghe vậy liền nhíu mày nhìn Nhan Uyển Nhã nói như trưởng bối.
" Phải phải, Uyển Nhã xin nghe theo lời dạy của Vũ cô nương. " Nhan Uyển Nhã tâm trạng vui vẻ cũng mở lời trêu trọc.
Nhan Uyển Nhã có thể vui vẻ đùa với Vũ Kỷ An vì nàng đã coi Vũ Kỷ An như người thân của mình. Thật ra Nhan Uyển Nhã cũng không biết vì sao dù chỉ gặp Vũ Kỷ An vài lần mà đã cảm thấy như vậy. Nhưng Nhan Uyển Nhã tin vào trực giác của mình, vì vậy nàng cũng thoải mái đón nhận Vũ Kỷ An.
Vũ Kỷ An nghe vậy liền bật cười, tiếng cười trong trẻo cộng thêm dung nhan khuynh thành liền thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía này.
" Sứ giả Minh Quang Cung, Hoàng Thượng tới!"
Vừa lúc này một giọng nói đầy uy lực vang lên, đồng thời từ xa có một nhóm người từ xa đi tới, dẫn đầu là hai nam nhân một hoàng y một bạch y.
Nam nhân tầm trung niên vận Hoàng y chính là Hoàng Thượng của Hoả Tước Quốc.
Bên cạnh là nam nhân tầm hai mươi thân vận bạch y. Trước ngực trái thêu hình mặt trời đang chiếu sáng, bên dưới mặt trời là ba ngạch ngang nhỏ. Ở tay áo, viền áo cũng được thêu những đường mảnh nhỏ bằng chỉ vàng. Tất cả là tượng trưng cho Minh Quang Cung cùng thân phận của y.
Nhan Uyển Nhã quan sát người kia. Một mái tóc màu đen buộc gọn ngàng, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt màu đen sâu thẳm. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra một màu tím hiếm thấy. Cả người hắn tản ra cỗ hơi thở lạnh lùng, cao ngạo. Người khác không khỏi cảm thấy mình thấp bé.
Nam nhân kia xuất hiện liền khiến không bao tiểu cô nương mê muội nhìn chằm chằm. Hắn cũng chỉ giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng nhìn mọi người. Nhưng khi nhìn đến Nhan Uyển Nhã ánh mắt của hắn khẽ dừng lâu hơn một giây rồi lại rời đi.
Nhan Uyển Nhã không thích ánh mắt của nam nhân kia. Hắn khiến nàng bị áp lực, tựa như ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu mọi chuyện của nàng. Nhan Uyển Nhã cũng không thể dò xét gì qua ánh mắt ấy ngoài thân phận của hắn. Nàng cũng không thể cảm nhận được khí tức hay thiên lực của hắn. Nhưng nàng lại cảm nhận được hắn rất mạnh, có thể là Đế Huyền!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, mày liễu của Nhan Uyển Nhã liền nhíu lại. Thực lực của nàng ở hiện tại vẫn kém hắn, nàng chắc chắn không thể dò hỏi gì ở nam nhân kia. Dù nàng có cứng rắn đối chọi thù thiệt thòi vẫn là nàng! Khốn khiếp. Giờ nàng mới cảm thấy những gì lão đầu tử kia nói là đúng!
" Nhã Nhã, tỷ bị nam nhân kia mê muội rồi à?. " Vũ Kỷ An nhận ra Nhan Uyển Nhã có chút hoảng hốt liền mở lời trêu chọc để Nhan Uyển Nhã bình tĩnh lại.
Nhan Uyển Nhã nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn Vũ Kỷ An. " Đồ của Minh Quang Cung có cho bổn cô nương không muốn động vào. " Vì nàng muốn phá hủy nó!
" Muội cũng không thèm động vào Minh Quang Cung đâu. " Vũ Kỷ An bĩu môi nhìn đoàn người đang di chuyển, giọng nói lộ chút ít khinh miệt.
" Tại sao? " Nhan Uyển Nhã khẽ nhướn mày hỏi. Nàng còn tưởng Vũ Kỷ An sẽ như mọi người tranh giành điên cuồng để vào được Minh Quang Cung.
" Minh Quang Cung đều là bọn treo đầu dê bán thịt chó! Mở mồm là nói bảo vệ dân lành, làm việc chính nghĩa. Nhưng bên trong lại làm bao nhiêu điều thối nát. "
" Muội biết chuyện gì? " Nghe ngữ khí đầy phận nộ của Vũ Kỷ An, Nhan Uyển Nhã nhanh nhẹn bắt được ý quan trọng trong đấy.
" Nhã Nhã, Vũ gia bị như ngày hôm nay đều do Minh Quang Cung đứng đằng sau gây nên! " Vũ Kỷ An nhìn thẳng vào mắt Nhan Uyển Nhã nói.
Nhan Uyển Nhã nghe vậy cũng đã hiểu đôi chút, nếu nàng đoán không sai thì cái chết của cha Vũ Kỷ An là do người của Minh Quang Cung!
" Kỷ An, muội đừng làm bừa. Tỷ cấm muội! "
" Muội biết mà, thực lực muội chưa đủ muội không ngu ngốc đâu. " Nghe Nhan Uyển Nhã nói trong tâm Vũ Kỷ An như có một dòng nước nóng chảy vào, rất ấm áp.
Đoàn người kia đi đến vị trí quan sát mà ngồi xuống. Ngồi trên cao nhất là Hoàng Thượng và sứ giả. Sau đó những người khác cũng chiếu theo vị trí mà ngồi xuống.
Lúc này xung quanh đều im lặng nhìn lên hai người ngồi đầu kia như chờ đời.
" Chào mừng mọi người đến với Thất niên tái chiến năm nay! "
Trong đám người tới tranh tài từ mọi nơi Nhan Uyển Nhã đặc biệt để ý nhất là một nam nhân ngồi tách biệt ở phía cuối, trái với mọi người ở trước nói chuyện vui vẻ thì nam nhân này khá im lặng.
" Nhã Nhã " Vũ Kỷ An vừa nhìn thấy Nhan Uyển Nhã liền cất giọng gọi, rời khỏi chỗ ngồi đi về phía Nhan Uyển Nhã.
Nhan Uyển Nhã rời ánh mắt khỏi người nam nhân kia nhìn Vũ Kỷ An.
" Muội còn tưởng tỷ định đợi đến khi cuộc tranh tài bắt đầu mới đến. Sau đó uy vũ đánh bại hết đối thủ. " Vũ Kỷ An vừa nói vừa cười như nàng có thể nhìn thấy cảnh ấy trước mặt.
Nhan Uyển Nhã nghe vậy không khỏi buồn cười: " Tiểu cô nương, không phải muội đánh giá ta cao như vậy chứ?! "
" Nhã Nhã, tỷ không nên thiếu tự tin như vậy. " Vũ Kỷ An nghe vậy liền nhíu mày nhìn Nhan Uyển Nhã nói như trưởng bối.
" Phải phải, Uyển Nhã xin nghe theo lời dạy của Vũ cô nương. " Nhan Uyển Nhã tâm trạng vui vẻ cũng mở lời trêu trọc.
Nhan Uyển Nhã có thể vui vẻ đùa với Vũ Kỷ An vì nàng đã coi Vũ Kỷ An như người thân của mình. Thật ra Nhan Uyển Nhã cũng không biết vì sao dù chỉ gặp Vũ Kỷ An vài lần mà đã cảm thấy như vậy. Nhưng Nhan Uyển Nhã tin vào trực giác của mình, vì vậy nàng cũng thoải mái đón nhận Vũ Kỷ An.
Vũ Kỷ An nghe vậy liền bật cười, tiếng cười trong trẻo cộng thêm dung nhan khuynh thành liền thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía này.
" Sứ giả Minh Quang Cung, Hoàng Thượng tới!"
Vừa lúc này một giọng nói đầy uy lực vang lên, đồng thời từ xa có một nhóm người từ xa đi tới, dẫn đầu là hai nam nhân một hoàng y một bạch y.
Nam nhân tầm trung niên vận Hoàng y chính là Hoàng Thượng của Hoả Tước Quốc.
Bên cạnh là nam nhân tầm hai mươi thân vận bạch y. Trước ngực trái thêu hình mặt trời đang chiếu sáng, bên dưới mặt trời là ba ngạch ngang nhỏ. Ở tay áo, viền áo cũng được thêu những đường mảnh nhỏ bằng chỉ vàng. Tất cả là tượng trưng cho Minh Quang Cung cùng thân phận của y.
Nhan Uyển Nhã quan sát người kia. Một mái tóc màu đen buộc gọn ngàng, dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt màu đen sâu thẳm. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra một màu tím hiếm thấy. Cả người hắn tản ra cỗ hơi thở lạnh lùng, cao ngạo. Người khác không khỏi cảm thấy mình thấp bé.
Nam nhân kia xuất hiện liền khiến không bao tiểu cô nương mê muội nhìn chằm chằm. Hắn cũng chỉ giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng nhìn mọi người. Nhưng khi nhìn đến Nhan Uyển Nhã ánh mắt của hắn khẽ dừng lâu hơn một giây rồi lại rời đi.
Nhan Uyển Nhã không thích ánh mắt của nam nhân kia. Hắn khiến nàng bị áp lực, tựa như ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu mọi chuyện của nàng. Nhan Uyển Nhã cũng không thể dò xét gì qua ánh mắt ấy ngoài thân phận của hắn. Nàng cũng không thể cảm nhận được khí tức hay thiên lực của hắn. Nhưng nàng lại cảm nhận được hắn rất mạnh, có thể là Đế Huyền!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, mày liễu của Nhan Uyển Nhã liền nhíu lại. Thực lực của nàng ở hiện tại vẫn kém hắn, nàng chắc chắn không thể dò hỏi gì ở nam nhân kia. Dù nàng có cứng rắn đối chọi thù thiệt thòi vẫn là nàng! Khốn khiếp. Giờ nàng mới cảm thấy những gì lão đầu tử kia nói là đúng!
" Nhã Nhã, tỷ bị nam nhân kia mê muội rồi à?. " Vũ Kỷ An nhận ra Nhan Uyển Nhã có chút hoảng hốt liền mở lời trêu chọc để Nhan Uyển Nhã bình tĩnh lại.
Nhan Uyển Nhã nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn Vũ Kỷ An. " Đồ của Minh Quang Cung có cho bổn cô nương không muốn động vào. " Vì nàng muốn phá hủy nó!
" Muội cũng không thèm động vào Minh Quang Cung đâu. " Vũ Kỷ An bĩu môi nhìn đoàn người đang di chuyển, giọng nói lộ chút ít khinh miệt.
" Tại sao? " Nhan Uyển Nhã khẽ nhướn mày hỏi. Nàng còn tưởng Vũ Kỷ An sẽ như mọi người tranh giành điên cuồng để vào được Minh Quang Cung.
" Minh Quang Cung đều là bọn treo đầu dê bán thịt chó! Mở mồm là nói bảo vệ dân lành, làm việc chính nghĩa. Nhưng bên trong lại làm bao nhiêu điều thối nát. "
" Muội biết chuyện gì? " Nghe ngữ khí đầy phận nộ của Vũ Kỷ An, Nhan Uyển Nhã nhanh nhẹn bắt được ý quan trọng trong đấy.
" Nhã Nhã, Vũ gia bị như ngày hôm nay đều do Minh Quang Cung đứng đằng sau gây nên! " Vũ Kỷ An nhìn thẳng vào mắt Nhan Uyển Nhã nói.
Nhan Uyển Nhã nghe vậy cũng đã hiểu đôi chút, nếu nàng đoán không sai thì cái chết của cha Vũ Kỷ An là do người của Minh Quang Cung!
" Kỷ An, muội đừng làm bừa. Tỷ cấm muội! "
" Muội biết mà, thực lực muội chưa đủ muội không ngu ngốc đâu. " Nghe Nhan Uyển Nhã nói trong tâm Vũ Kỷ An như có một dòng nước nóng chảy vào, rất ấm áp.
Đoàn người kia đi đến vị trí quan sát mà ngồi xuống. Ngồi trên cao nhất là Hoàng Thượng và sứ giả. Sau đó những người khác cũng chiếu theo vị trí mà ngồi xuống.
Lúc này xung quanh đều im lặng nhìn lên hai người ngồi đầu kia như chờ đời.
" Chào mừng mọi người đến với Thất niên tái chiến năm nay! "