Mắt Từ Văn lại chiếu ra những tia sáng xanh lè, chàng băng mình đi một cái lại một gã thiếu niên áo gấm ẩn nấp lọt vào tay chàng, bây giờ chàng đã khôn rồi hễ nắm được tên chàng sứ giả nào chàng lại thay đổi vị trí nhanh như chớp. Bóng người ở các phương vị khác nhau kẻ trước người sau mạo hiểm nhảy ra hết. Bọn chúng đều mặc võ phục áo gấm màu xanh trừ những tên bị bắt và bị chết rồi bọn chúng còn lại tám tên. Bỗng có tiếng quát :
- Địa Ngục thư sinh! Phen này ngươi nhất định phải chết.
Từ Văn quay đầu nhìn lại thì thấy tại một gốc cây ngoài ba trượng có một quái nhân tóc đỏ chạy ra. Quái nhân này chột một mắt còn một mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, người hắn gầy như que củi mặc một áo bào màu đen vừa dài vừa rộng trông hắn chẳng khác chi loài quỷ mị.
Hắn rõ ràng là Phó giáo chủ Ngũ Phương giáo tên gọi là Thất Sát Thần Chu Cẩn. Khi ở Phân đàn Yến Sư đã bị thương về độc thủ của Từ Văn rồi gặp cơ hội trốn thoát. Từ Văn cất giọng lạnh lùng :
- Phó giáo chủ! Mau lại gần đây.
Một tiếng rú như xé bầu không khí vang lên, Từ Văn xiết chặt tay đã bóp chết tươi tên Ngũ Phương sứ giả mà chàng nắm trong tay, tiện tay chàng liệng thi thể gã ra. Thất Sát Thần Chu Cẩn mặt dường như có lửa nghiến răng nói :
- Địa Ngục thư sinh! Bữa nay mà ta không xé được xác ngươi ra thì thề chẳng làm người nữa.
- Ngươi không làm người thì làm ma quỷ chứ gì.
Chàng nói chưa dứt lời đã vọt mình về phía Chu Cẩn nhanh như tên bắn. Bỗng có tiếng quát :
- Không được nhúc nhích!
Từ Văn giật mình dừng lại Thất Sát Thần Chu Cẩn đã đến sau lưng Tưởng Úy Dân bàn tay ấn vào đầu lão. Từ Văn lớn tiếng quát :
- Thất Sát Thần! Nếu ngươi mà đụng đến một sợi tóc của lão thì bọn Ngũ Phương giáo các ngươi sẽ bị tàn sát không còn một mống.
Thanh âm chàng đầy sát khí khiến người nghe không rét mà run. Thất Sát Thần mặt mũi xấu xa co rúm lại nổi lên tràng cười quái gở nói :
- Tiểu tử! Ngươi không còn cơ hội nữa.
- Cái đó chưa chắc.
Tưởng Úy Dân hai chân lại bắt đầu đập xuống, Từ Văn biết là lão cảnh cáo vội xoay mình lại nhanh như chớp thì thấy một tên Ngũ Phương sứ giả liệng Ngũ Lôi châu tới. Uy lực trái Ngũ Lôi châu tán ra trong mấy trượng thân pháp của Từ Văn dù có mau lẹ tới đâu cũng không bằng tốc độ trái Ngũ Lôi châu nổ bùng.
Thống Thiền hòa thượng nhờ có “Tiên Thiên cương khí” mà bắt được trái Ngũ Lôi châu ở không gian nhưng Từ Văn thì không thể được, đó là mỗi người có một tuyệt kỹ hoặc một sở trường.
Từ Văn không còn thì giờ để suy nghĩ nữa chàng vận đến mười hai thành công lực vào song chưởng đánh lên không rồi nằm phục xuống. Ngũ Lôi châu đụng vào chưởng lực đánh binh một cái rồi hất ngược lại chưa rớt xuống đất đã nổ tung tiếp theo là những tiếng rú thê thảm vang lên, ba tên sứ giả không còn thấy bóng đâu nữa.
Từ Văn nắm lấy cơ hội Thất Sát Thần đang phân tâm người chàng lộn ngược đi nhảy lại sau lưng Thất Sát Thần phóng tay điểm nhanh như chớp. Chu Cẩn vừa phát giác thì đã chậm mất rồi, hắn không còn đủ cơ hội để nhảy đến hạ thủ Tưởng Úy Dân nữa, bản năng cầu sinh của hắn thúc giục hắn phải lảng tránh.
Thất Sát Thần tránh được đòn tập kích nhanh như chớp này đủ tỏ công lực hắn vào hạng phi thường. Từ Văn tức giận đến cực điểm rượt tới như bóng theo hình đồng thời phóng ra chiêu “Độc Thủ tam thức”.
“Binh” Thất Sát Thần té xuống đang cố gượng đứng dậy thì Từ Văn lại phóng chưởng ra đánh “sầm” một tiếng, thân hình hắn như cành khô bị hất lên cao hơn trượng rồi rớt xuống hắn không động đậy được nữa. Còn bốn tên Ngũ Phương sứ giả ôm đầu mà chạy. Từ Văn không rượt theo vội chạy đến cởi trói cho Tưởng Úy Dân trước.
Tưởng Úy Dân bị cột chặt hai tay thành ra tê chồn lão nhăn nhó cười nói :
- Hiền điệt! Thật là nguy hiểm, ta tưởng như đã trải qua hai kiếp người.
Từ Văn thân mật hỏi :
- Thế thúc có việc gì không?
- Không sao cả.
Từ Văn lại hỏi :
- Bọn nanh vuốt ma đầu nấp dưới chân núi này thấy thế thúc rồi nhảy ra tập kích hay sao?
- Bọn chúng theo dõi ngươi đến tận đây mục đích là để đối phó với ngươi.
- Sao bọn chúng lại biết thế thúc và tiểu điệt cùng đi một đường, thế thúc bị giam trên núi mấy tháng rồi, vụ này thần không hay quỷ không biết. Tiểu điệt đến đây chỉ có một mình đồng thời chân tướng của thế thúc e rằng trên chốn giang hồ rất ít người hay biết..
Tưởng Úy Dân ngắt lời :
- Chuyện này không phải ngẫu nhiên, ta vừa xuống núi thì bị đột kích mà Thất Sát Thần đã nói rõ danh hiệu ta ngay.
Từ Văn bật lên một tiếng ủa.
Tưởng Úy Dân nói :
- Hiền điệt hãy ngồi xuống đây nói cho ta hay những cuộc tao ngộ trong thời gian qua.
Từ Văn theo lời ngồi xuống rồi chàng thuật lại những chuyện đã trải qua chuyến này khi chàng tới đây. Sau chàng lại kể những chuyện tao ngộ nửa năm trước lên núi gia nhập môn qui, nhưng chàng chỉ nói là một chuyện kỳ ngộ dấu nhẹm nội tình Vạn Dộc môn không thuật cho lão hay. Tưởng Úy Dân cảm khái thở dài nói :
- Hiền điệt! Bản lãnh của hiền điệt hiện nay ta phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm khó tìm được tay địch thủ.
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Thế thúc quá khen đó! Tỷ dụ như Quỷ Hồ phu nhân tỷ đấu thật sự thì chưa biết ai chết ai sống.
- Nhưng sau ba chiêu ngươi đã thắng rồi.
- Đó là đối phương chỉ thủ chứ không phản công nên tình trạng dĩ nhiên có khác.
- Ngươi có biết Quỷ Hồ phu nhân là ai không?
- Tiểu điệt không biết.
- Mụ chính là Bách Biến quỷ nữ mà ngày trước oai danh chấn động giang hồ.
- Ủa! Thảo nào tướng mạo và tuổi tác không giống nhau, té ra bà là một tay cự phách trong nghề thay hình đổi dạng.
Tưởng Úy Dân nói :
- Thế thì không đúng! Hiền điệt thấy đó chính là chân tướng bà. Công lực của bà đã luyện được đến trình độ trụ nhan trường xuân. Ta đi quanh đi quẩn tìm được tới Quỷ Hồ, bà nghĩ tình tiên sư ta có mối giao tình với Ảo Ảnh lang quân nên hứa lời đưa ra “Kim tuyến thảo quả” nhưng bà đưa ra điều kiện là phải phục dịch trong vòng nửa năm.
- Phục dịch trong vòng nửa năm ư?
- Chà! Đồng thời bà quy định trong vòng nửa năm không được mở miệng nói chuyện với bất cứ một ai.
Từ Văn hỏi :
- Bà ra điều kiện đó làm chi?
- Bà sợ ta tiết lộ những điều bí mật trong Quỷ Hồ.
- Quái nhân thường có hành động dị thường.
Tưởng Úy Dân đáp :
- Đúng thế! Ngươi chưa nói tới chuyện vì lẽ gì không còn cần đến “Kim tuyến thảo quả” nữa.
- Tiểu điệt sau khi gặp được kỳ tích thì bây giờ độc thủ có thể tự do thu phát như ý muốn. Thế là chất độc không cần giải mà tự nó giải rồi.
Tưởng Úy Dân la lên một tiếng “ủa” vui mừng. Từ Văn thở dài nói :
- Nhưng đó lại là một mối khổ tâm cho thế thúc, chính tiểu điệt cũng ân hận suốt đời.
- Không bàn tới chuyện đó nữa.
Từ Văn nói :
- Thế thúc, tiểu điệt còn có điều thỉnh giáo.
Tưởng Úy Dân nói ngay :
- Phải rồi! Chắc ngươi nhớ đến điều ước một tháng mà nửa năm trước đây ta với ngươi ước hẹn tại Khai Phong.
- Chính vì việc đó mà tiểu điệt muốn thỉnh giáo.
Tưởng Úy Dân giục :
- Ngươi hỏi đi.
Từ Văn lau mồ hôi trán bình tĩnh lại một chút rồi nói :
- Gia phụ còn sống hay chết?
Tưởng Úy Dân cực kỳ xúc động, lão nghiến răng đáp :
- Y vẫn còn sống ở thế gian.
Từ Văn hỏi lại :
- Thế thúc nhất quyết như vậy ư?
- Chắc là đúng rồi.
- Xin thế thúc nói rõ hơn cho.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Ngươi có biết Thất Tinh cố nhân là ai không?
- Lão là ai?
- Y chính là phụ thân hiền điệt.
Từ Văn như bị sét đánh, chàng nhảy vọt lên mắt trợn ngược run run nói :
- Không phải! Không thể thế được.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Tại sao không thể thế được?
- Trên đầu núi Bạch Thạch tiểu điệt bị lão dồn rớt xuống vực sâu.
Tưởng Úy Dân đứng bật dậy run run hỏi :
- Quả có chuyện đấy ư?
- Chẳng lẽ tiểu điệt còn bịa chuyện ư?
Tưởng Úy Dân ngập ngừng nói :
- Cái này.. sao lại thế được?
- Sự thực là như vậy.
Tưởng Úy Dân rất đỗi ngạc nhiên há hốc miệng ra không còn biết nói gì nữa. Đầu óc Từ Văn đâm ra rối loạn có bao giờ phụ thân lại định giết con ai mà tin được? Nhưng lời nói của Tưởng Úy Dân không thể sai được trong vụ này tất có điều ngoắt nghéo.
Từ Văn hỏi :
- Hai xác chết trên đường đi Khai Phong thế thúc giải thích như thế nào?
- Vì Thất Tinh cố nhân là phụ thân ngươi nên ta đoán chắc là phụ thân ngươi còn sống ở trên thế gian.
- Gia phụ.. gia phụ bày trò này để làm gì?
- Có thể y muốn trốn lánh Thượng Quan Hoành truy sát, vì y và người y giả trang là Thất Tinh cố nhân đều bị hội Vệ Đạo theo dõi nên y mới bày ra nghi trận này.
Từ Văn nhắc lại câu hỏi :
- Sao gia phụ lại muốn hạ thủ giết tiểu điệt?
- Về điểm này thì thật khó mà đoán được.
- Hoặc giả bên trong còn có điều chi bí ẩn.
- Vụ này thật vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người.
Từ Văn hỏi lại :
- Nếu vậy thì gia phụ đích xác chưa chết hay sao?
- Có thể là như vậy. Xác chết bị phá hủy mặt mũi là có ý sợ người ta nhận ra bằng chứng.
Từ Văn nắm chặt hai bàn tay, trong lòng mê hoặc đau khổ người run bần bật.
Tưởng Úy Dân thủng thẳng nói :
- Ban đầu ta nhận lời với ngươi khám phá ra sự bí mật để kiếm phụ thân ngươi, là tính rằng đi tìm thấy y sẽ rõ chân tướng. Nhưng ta mất hết bao nhiêu công phu mà chẳng được tin tức gì về y cả.
Từ Văn lại hỏi :
- Có phải thế thúc vẫn đi một đường với gia phụ không?
- Đúng thế! Ban đầu ngươi có nói đến một hán tử lạ mặt đoạt được “Phật Tâm” là Khách qua đường. Ta hoài nghi chính là phụ thân ngươi đã hóa trang nhưng kết quả vẫn không tìm ra manh mối.
- Khách qua đường chính là Ngũ Phương giáo chủ đó.
Tưởng Úy Dân giật mình kinh hãi nói :
- Sao? Khách qua đường là Ngũ Phương giáo chủ ư?
- Đúng thế! Hắn lại mạo xưng là gia phụ mặc áo cẩm bào che mặt đi rồi nhằm tiểu điệt mà hạ sát thủ.
- Ngươi có đủ bằng chứng chứ?
Từ Văn cả quyết :
- Nhất định không sai rồi.
- Nếu vậy ta nghĩ ra một điểm.
Từ Văn hỏi ngay :
- Điểm gì?
- Thất Tinh cố nhân hạ thủ ngươi đã không phải hắn hóa trang mà đối phương là người khác tinh nghề dịch dung để bề gần tới bên ngươi đặng thừa cơ hạ thủ.
Từ Văn như người ở trong đám mây mù được đưa ra chỗ sáng, chàng xúc đọng hòi :
- Thế thúc đoán rất trúng! Nhưng người kia là ai?
- Hắn là Khách qua đường.
- Về điểm này tiểu điệt đã điều tra rõ ràng và còn nhớ được Thạch Phật ở Tưởng phủ bị mất trộm. Kể về bản lãnh thế thúc..
Tưởng Úy Dân nhăn nhó cười ngắt lời :
- Ban đầu ta được Thạch Phật rồi phát giác ra là không Phật Tâm chẳng còn giá trị gì nữa có khi vì nó mà ta rước lấy tai hoạ nên ta cố ý để người lấy cắp.
Từ Văn gật đầu nói :
- Té ra là thế! Còn nữa, đại mẫu của tiểu điệt là Không Cốc Lan Tô Viên gửi thân trong bí thất của thế thúc tại thành Chính Vương, mà đại mẫu và gia phụ...
Tưởng Úy Dân ngắt lời :
- Trong vụ này những chuyện đã qua ngươi đã biết rồi. Ngươi còn nhớ ta có nói đến giữa Hoàng Thiên Kiếm Ngụy Hàn Văn cùng phụ thân ngươi đã có một thiên cố sự thảm khốc không?
Từ Văn nghiến răng trả lời :
- Tiểu điệt nhớ rồi.
Tưởng Úy Dân thở dài nói :
- Đại mẫu ngươi chạy sang với ta, ta đành phải thu dụng. Ta cũng đồng tình với y phụ thân ngươi không biết gì về vụ này.
- Lại còn đứa nhỏ..
Tưởng Úy Dân lộ vẻ bi thảm nói :
- Nó là thằng nhỏ con ta, mẹ nó sinh ra rồi mất ngay nên ta gửi đại mẫu ngươi nuôi dưỡng.
Từ Văn gật đầu nói :
- Cả Ngũ Phương giáo và hội Vệ Đạo đều phủ nhận vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo.
Tưởng Úy Dân ngắt lời :
- Trong hai phe ấy tất phải có một.
Từ Văn cất giọng trầm trọng hỏi :
- Nếu gia phụ vẫn còn sống ở thế gian mà sao không tìm đến điệt nhi.
- Có thể y còn tính toán điều chi khác. Có thể.. Hởi ơi! Ta không nên nói với ngươi câu này, nhưng ngươi đã biết phụ thân ngươi thật đã làm nhiều điều quá đáng.
Kẻ làm con không thể kể tội cha chàng biết nói thế nào bây giờ? Chàng liền chuyển sang vấn đề khác :
- Gia mẫu bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ, cả Thiên Đài Ma Cơ cũng thế..
Tưởng Úy Dân giương cặp mắt tròn xoe nói :
- Sau vụ Thất Tinh bảo, mẫu thân ngươi đi cùng đường với phụ thân ngươi. Vụ này...
Từ Văn kinh hãi hỏi :
- Phải chăng gia phụ đã gặp độc thủ của Ngũ Phương giáo..
Tưởng Úy Dân trầm gâm không nói gì nữa sắc mặt biến đổi luôn luôn. Từ Văn nói tiếp :
- Thế thúc! Tiểu điệt xin mạn phép hỏi giữa thế thúc và gia phụ có điều gì bí mật chăng?
Tưởng Úy Dân nghiêm nét mặt nói :
- Bí mật thì không có. Nhưng điểm này cần cho ngươi hay, năm trước ta cùng y kết bạn với nhau nhưng chưa hiểu rõ tình hình một cách sâu xa. Về sau ta có phỏng vấn nhiều hành vi của y rồi xa dần đến khi ngươi vô tình cứu được Minh Châu ra khỏi Bí Đàn Hội Tụ bảo, Châu nhi đem lòng tha thiết yêu ngươi.
Từ Văn ngấm ngầm run lên một cái, Tưởng Úy Dân lại nói tiếp :
- Từ đó ta lại cùng phụ thân ngươi đi lại, giữa hai chúng ta trao đổi võ công..
- Trao đổi võ công ư?
- Phải rồi! Ta truyền cho y phép dịch dung còn y dạy ta môn độc công. Thế là y biết cách dịch dung và ta trước đây không sợ độc thủ của ngươi cũng vì nguyên nhân đó.
Từ Văn kinh hãi la lên một tiếng “ủa”. Đây là một việc mà chàng không bao giờ biết tới, điểm này cũng mở thêm cho chàng một điều bí mật.
Từ Văn hỏi :
- Thế thúc có biết nguồn gốc độc công của gia phụ chăng?
- Nghe nói y vô tình lượm được một cuốn Độc kinh.
Từ Văn động tâm hỏi :
- Độc kinh ư? Gia phụ có đề cập đến vụ lượm được Độc kinh đó thế nào không?
- Ta chỉ nghe phong thanh như vậy chứ không nghe y kể lại bao giờ. Ô hay, vụ này ngươi cũng không biết ư?
- Tiểu điệt chỉ được gia phụ dạy theo lối truyền khẩu chứ chưa bao giờ được thấy Độc kinh mà cũng không biết gì về lai lịch của nó.
Tưởng Úy Dân la lên :
- Ồ, lạ nhỉ.
Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên chàng buột miệng nói :
- Tiểu điệt hiểu rồi.
Tưởng Úy Dân kinh ngạc hỏi :
- Ngươi hiểu thế nào?
- Người lượm được Độc kinh chính là Ngũ Phương giáo chủ rồi có thể gia phụ lấy được Độc kinh trong ấy trường hợp nào đó. Gia mẫu bị Ngũ Phương giáo chủ cầm tù, thế thúc đã nói là sau vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo gia mẫu cùng gia phụ đi một đường. Có thể gia phụ bị mắc tay độc thủ của Ngũ Phương giáo chủ rồi hắn không cần lựa chọn thủ đoạn lúc nào cũng theo dõi tiểu điệt, nếu vậy hắn vì mục đích cá nhân và cướp lại Độc kinh.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Ngươi có tự tin là lời phỏng đoán này là xác thực không?
- Tiểu điệt nghĩ rằng đại khái là như vậy.
Tưởng Úy Dân lại hỏi :
- Ngươi bảo liệt đồ Hoàng Minh đã đi làm công việc mà ta đã giao cho gã rồi ư?
- Đúng thế!
- Hay lắm! Công việc mà gã làm đó là để giúp vào cuộc điều tra bí mật này.
Từ Văn động tâm chàng muốn hỏi Hoàng Minh đi làm việc gì nhưng chẳng hiểu sao chàng lại không hỏi nữa.
Tưởng Úy Dân chau mày hỏi :
- Biết đâu không phải là phe đàng của Vệ Đạo hội chủ Thượng Quan Hoành đã hạ thủ?
- Cái đó.. không có lý vững chắc.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Tại sao vậy?
- Vì thiếu chứng cớ.
Tưởng Úy Dân nói :
- Tuy nhiên vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo đúng vào thời điểm Thượng Quan Hoành tìm cách trả thù. Hơn nữa Thượng Quan Hoành đối với phụ thân ngươi có mối thù sâu tựa bể, hắn đã nói ra miệng là nhất định không chịu buông tha y. Thế thì thời cơ và tình lý cũng là bằng chứng.
Mắt Từ Văn lại chiếu ra những tia sáng xanh lè, chàng băng mình đi một cái lại một gã thiếu niên áo gấm ẩn nấp lọt vào tay chàng, bây giờ chàng đã khôn rồi hễ nắm được tên chàng sứ giả nào chàng lại thay đổi vị trí nhanh như chớp. Bóng người ở các phương vị khác nhau kẻ trước người sau mạo hiểm nhảy ra hết. Bọn chúng đều mặc võ phục áo gấm màu xanh trừ những tên bị bắt và bị chết rồi bọn chúng còn lại tám tên. Bỗng có tiếng quát :
- Địa Ngục thư sinh! Phen này ngươi nhất định phải chết.
Từ Văn quay đầu nhìn lại thì thấy tại một gốc cây ngoài ba trượng có một quái nhân tóc đỏ chạy ra. Quái nhân này chột một mắt còn một mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, người hắn gầy như que củi mặc một áo bào màu đen vừa dài vừa rộng trông hắn chẳng khác chi loài quỷ mị.
Hắn rõ ràng là Phó giáo chủ Ngũ Phương giáo tên gọi là Thất Sát Thần Chu Cẩn. Khi ở Phân đàn Yến Sư đã bị thương về độc thủ của Từ Văn rồi gặp cơ hội trốn thoát. Từ Văn cất giọng lạnh lùng :
- Phó giáo chủ! Mau lại gần đây.
Một tiếng rú như xé bầu không khí vang lên, Từ Văn xiết chặt tay đã bóp chết tươi tên Ngũ Phương sứ giả mà chàng nắm trong tay, tiện tay chàng liệng thi thể gã ra. Thất Sát Thần Chu Cẩn mặt dường như có lửa nghiến răng nói :
- Địa Ngục thư sinh! Bữa nay mà ta không xé được xác ngươi ra thì thề chẳng làm người nữa.
- Ngươi không làm người thì làm ma quỷ chứ gì.
Chàng nói chưa dứt lời đã vọt mình về phía Chu Cẩn nhanh như tên bắn. Bỗng có tiếng quát :
- Không được nhúc nhích!
Từ Văn giật mình dừng lại Thất Sát Thần Chu Cẩn đã đến sau lưng Tưởng Úy Dân bàn tay ấn vào đầu lão. Từ Văn lớn tiếng quát :
- Thất Sát Thần! Nếu ngươi mà đụng đến một sợi tóc của lão thì bọn Ngũ Phương giáo các ngươi sẽ bị tàn sát không còn một mống.
Thanh âm chàng đầy sát khí khiến người nghe không rét mà run. Thất Sát Thần mặt mũi xấu xa co rúm lại nổi lên tràng cười quái gở nói :
- Tiểu tử! Ngươi không còn cơ hội nữa.
- Cái đó chưa chắc.
Tưởng Úy Dân hai chân lại bắt đầu đập xuống, Từ Văn biết là lão cảnh cáo vội xoay mình lại nhanh như chớp thì thấy một tên Ngũ Phương sứ giả liệng Ngũ Lôi châu tới. Uy lực trái Ngũ Lôi châu tán ra trong mấy trượng thân pháp của Từ Văn dù có mau lẹ tới đâu cũng không bằng tốc độ trái Ngũ Lôi châu nổ bùng.
Thống Thiền hòa thượng nhờ có “Tiên Thiên cương khí” mà bắt được trái Ngũ Lôi châu ở không gian nhưng Từ Văn thì không thể được, đó là mỗi người có một tuyệt kỹ hoặc một sở trường.
Từ Văn không còn thì giờ để suy nghĩ nữa chàng vận đến mười hai thành công lực vào song chưởng đánh lên không rồi nằm phục xuống. Ngũ Lôi châu đụng vào chưởng lực đánh binh một cái rồi hất ngược lại chưa rớt xuống đất đã nổ tung tiếp theo là những tiếng rú thê thảm vang lên, ba tên sứ giả không còn thấy bóng đâu nữa.
Từ Văn nắm lấy cơ hội Thất Sát Thần đang phân tâm người chàng lộn ngược đi nhảy lại sau lưng Thất Sát Thần phóng tay điểm nhanh như chớp. Chu Cẩn vừa phát giác thì đã chậm mất rồi, hắn không còn đủ cơ hội để nhảy đến hạ thủ Tưởng Úy Dân nữa, bản năng cầu sinh của hắn thúc giục hắn phải lảng tránh.
Thất Sát Thần tránh được đòn tập kích nhanh như chớp này đủ tỏ công lực hắn vào hạng phi thường. Từ Văn tức giận đến cực điểm rượt tới như bóng theo hình đồng thời phóng ra chiêu “Độc Thủ tam thức”.
“Binh” Thất Sát Thần té xuống đang cố gượng đứng dậy thì Từ Văn lại phóng chưởng ra đánh “sầm” một tiếng, thân hình hắn như cành khô bị hất lên cao hơn trượng rồi rớt xuống hắn không động đậy được nữa. Còn bốn tên Ngũ Phương sứ giả ôm đầu mà chạy. Từ Văn không rượt theo vội chạy đến cởi trói cho Tưởng Úy Dân trước.
Tưởng Úy Dân bị cột chặt hai tay thành ra tê chồn lão nhăn nhó cười nói :
- Hiền điệt! Thật là nguy hiểm, ta tưởng như đã trải qua hai kiếp người.
Từ Văn thân mật hỏi :
- Thế thúc có việc gì không?
- Không sao cả.
Từ Văn lại hỏi :
- Bọn nanh vuốt ma đầu nấp dưới chân núi này thấy thế thúc rồi nhảy ra tập kích hay sao?
- Bọn chúng theo dõi ngươi đến tận đây mục đích là để đối phó với ngươi.
- Sao bọn chúng lại biết thế thúc và tiểu điệt cùng đi một đường, thế thúc bị giam trên núi mấy tháng rồi, vụ này thần không hay quỷ không biết. Tiểu điệt đến đây chỉ có một mình đồng thời chân tướng của thế thúc e rằng trên chốn giang hồ rất ít người hay biết..
Tưởng Úy Dân ngắt lời :
- Chuyện này không phải ngẫu nhiên, ta vừa xuống núi thì bị đột kích mà Thất Sát Thần đã nói rõ danh hiệu ta ngay.
Từ Văn bật lên một tiếng ủa.
Tưởng Úy Dân nói :
- Hiền điệt hãy ngồi xuống đây nói cho ta hay những cuộc tao ngộ trong thời gian qua.
Từ Văn theo lời ngồi xuống rồi chàng thuật lại những chuyện đã trải qua chuyến này khi chàng tới đây. Sau chàng lại kể những chuyện tao ngộ nửa năm trước lên núi gia nhập môn qui, nhưng chàng chỉ nói là một chuyện kỳ ngộ dấu nhẹm nội tình Vạn Dộc môn không thuật cho lão hay. Tưởng Úy Dân cảm khái thở dài nói :
- Hiền điệt! Bản lãnh của hiền điệt hiện nay ta phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm khó tìm được tay địch thủ.
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Thế thúc quá khen đó! Tỷ dụ như Quỷ Hồ phu nhân tỷ đấu thật sự thì chưa biết ai chết ai sống.
- Nhưng sau ba chiêu ngươi đã thắng rồi.
- Đó là đối phương chỉ thủ chứ không phản công nên tình trạng dĩ nhiên có khác.
- Ngươi có biết Quỷ Hồ phu nhân là ai không?
- Tiểu điệt không biết.
- Mụ chính là Bách Biến quỷ nữ mà ngày trước oai danh chấn động giang hồ.
- Ủa! Thảo nào tướng mạo và tuổi tác không giống nhau, té ra bà là một tay cự phách trong nghề thay hình đổi dạng.
Tưởng Úy Dân nói :
- Thế thì không đúng! Hiền điệt thấy đó chính là chân tướng bà. Công lực của bà đã luyện được đến trình độ trụ nhan trường xuân. Ta đi quanh đi quẩn tìm được tới Quỷ Hồ, bà nghĩ tình tiên sư ta có mối giao tình với Ảo Ảnh lang quân nên hứa lời đưa ra “Kim tuyến thảo quả” nhưng bà đưa ra điều kiện là phải phục dịch trong vòng nửa năm.
- Phục dịch trong vòng nửa năm ư?
- Chà! Đồng thời bà quy định trong vòng nửa năm không được mở miệng nói chuyện với bất cứ một ai.
Từ Văn hỏi :
- Bà ra điều kiện đó làm chi?
- Bà sợ ta tiết lộ những điều bí mật trong Quỷ Hồ.
- Quái nhân thường có hành động dị thường.
Tưởng Úy Dân đáp :
- Đúng thế! Ngươi chưa nói tới chuyện vì lẽ gì không còn cần đến “Kim tuyến thảo quả” nữa.
- Tiểu điệt sau khi gặp được kỳ tích thì bây giờ độc thủ có thể tự do thu phát như ý muốn. Thế là chất độc không cần giải mà tự nó giải rồi.
Tưởng Úy Dân la lên một tiếng “ủa” vui mừng. Từ Văn thở dài nói :
- Nhưng đó lại là một mối khổ tâm cho thế thúc, chính tiểu điệt cũng ân hận suốt đời.
- Không bàn tới chuyện đó nữa.
Từ Văn nói :
- Thế thúc, tiểu điệt còn có điều thỉnh giáo.
Tưởng Úy Dân nói ngay :
- Phải rồi! Chắc ngươi nhớ đến điều ước một tháng mà nửa năm trước đây ta với ngươi ước hẹn tại Khai Phong.
- Chính vì việc đó mà tiểu điệt muốn thỉnh giáo.
Tưởng Úy Dân giục :
- Ngươi hỏi đi.
Từ Văn lau mồ hôi trán bình tĩnh lại một chút rồi nói :
- Gia phụ còn sống hay chết?
Tưởng Úy Dân cực kỳ xúc động, lão nghiến răng đáp :
- Y vẫn còn sống ở thế gian.
Từ Văn hỏi lại :
- Thế thúc nhất quyết như vậy ư?
- Chắc là đúng rồi.
- Xin thế thúc nói rõ hơn cho.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Ngươi có biết Thất Tinh cố nhân là ai không?
- Lão là ai?
- Y chính là phụ thân hiền điệt.
Từ Văn như bị sét đánh, chàng nhảy vọt lên mắt trợn ngược run run nói :
- Không phải! Không thể thế được.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Tại sao không thể thế được?
- Trên đầu núi Bạch Thạch tiểu điệt bị lão dồn rớt xuống vực sâu.
Tưởng Úy Dân đứng bật dậy run run hỏi :
- Quả có chuyện đấy ư?
- Chẳng lẽ tiểu điệt còn bịa chuyện ư?
Tưởng Úy Dân ngập ngừng nói :
- Cái này.. sao lại thế được?
- Sự thực là như vậy.
Tưởng Úy Dân rất đỗi ngạc nhiên há hốc miệng ra không còn biết nói gì nữa. Đầu óc Từ Văn đâm ra rối loạn có bao giờ phụ thân lại định giết con ai mà tin được? Nhưng lời nói của Tưởng Úy Dân không thể sai được trong vụ này tất có điều ngoắt nghéo.
Từ Văn hỏi :
- Hai xác chết trên đường đi Khai Phong thế thúc giải thích như thế nào?
- Vì Thất Tinh cố nhân là phụ thân ngươi nên ta đoán chắc là phụ thân ngươi còn sống ở trên thế gian.
- Gia phụ.. gia phụ bày trò này để làm gì?
- Có thể y muốn trốn lánh Thượng Quan Hoành truy sát, vì y và người y giả trang là Thất Tinh cố nhân đều bị hội Vệ Đạo theo dõi nên y mới bày ra nghi trận này.
Từ Văn nhắc lại câu hỏi :
- Sao gia phụ lại muốn hạ thủ giết tiểu điệt?
- Về điểm này thì thật khó mà đoán được.
- Hoặc giả bên trong còn có điều chi bí ẩn.
- Vụ này thật vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người.
Từ Văn hỏi lại :
- Nếu vậy thì gia phụ đích xác chưa chết hay sao?
- Có thể là như vậy. Xác chết bị phá hủy mặt mũi là có ý sợ người ta nhận ra bằng chứng.
Từ Văn nắm chặt hai bàn tay, trong lòng mê hoặc đau khổ người run bần bật.
Tưởng Úy Dân thủng thẳng nói :
- Ban đầu ta nhận lời với ngươi khám phá ra sự bí mật để kiếm phụ thân ngươi, là tính rằng đi tìm thấy y sẽ rõ chân tướng. Nhưng ta mất hết bao nhiêu công phu mà chẳng được tin tức gì về y cả.
Từ Văn lại hỏi :
- Có phải thế thúc vẫn đi một đường với gia phụ không?
- Đúng thế! Ban đầu ngươi có nói đến một hán tử lạ mặt đoạt được “Phật Tâm” là Khách qua đường. Ta hoài nghi chính là phụ thân ngươi đã hóa trang nhưng kết quả vẫn không tìm ra manh mối.
- Khách qua đường chính là Ngũ Phương giáo chủ đó.
Tưởng Úy Dân giật mình kinh hãi nói :
- Sao? Khách qua đường là Ngũ Phương giáo chủ ư?
- Đúng thế! Hắn lại mạo xưng là gia phụ mặc áo cẩm bào che mặt đi rồi nhằm tiểu điệt mà hạ sát thủ.
- Ngươi có đủ bằng chứng chứ?
Từ Văn cả quyết :
- Nhất định không sai rồi.
- Nếu vậy ta nghĩ ra một điểm.
Từ Văn hỏi ngay :
- Điểm gì?
- Thất Tinh cố nhân hạ thủ ngươi đã không phải hắn hóa trang mà đối phương là người khác tinh nghề dịch dung để bề gần tới bên ngươi đặng thừa cơ hạ thủ.
Từ Văn như người ở trong đám mây mù được đưa ra chỗ sáng, chàng xúc đọng hòi :
- Thế thúc đoán rất trúng! Nhưng người kia là ai?
- Hắn là Khách qua đường.
- Về điểm này tiểu điệt đã điều tra rõ ràng và còn nhớ được Thạch Phật ở Tưởng phủ bị mất trộm. Kể về bản lãnh thế thúc..
Tưởng Úy Dân nhăn nhó cười ngắt lời :
- Ban đầu ta được Thạch Phật rồi phát giác ra là không Phật Tâm chẳng còn giá trị gì nữa có khi vì nó mà ta rước lấy tai hoạ nên ta cố ý để người lấy cắp.
Từ Văn gật đầu nói :
- Té ra là thế! Còn nữa, đại mẫu của tiểu điệt là Không Cốc Lan Tô Viên gửi thân trong bí thất của thế thúc tại thành Chính Vương, mà đại mẫu và gia phụ...
Tưởng Úy Dân ngắt lời :
- Trong vụ này những chuyện đã qua ngươi đã biết rồi. Ngươi còn nhớ ta có nói đến giữa Hoàng Thiên Kiếm Ngụy Hàn Văn cùng phụ thân ngươi đã có một thiên cố sự thảm khốc không?
Từ Văn nghiến răng trả lời :
- Tiểu điệt nhớ rồi.
Tưởng Úy Dân thở dài nói :
- Đại mẫu ngươi chạy sang với ta, ta đành phải thu dụng. Ta cũng đồng tình với y phụ thân ngươi không biết gì về vụ này.
- Lại còn đứa nhỏ..
Tưởng Úy Dân lộ vẻ bi thảm nói :
- Nó là thằng nhỏ con ta, mẹ nó sinh ra rồi mất ngay nên ta gửi đại mẫu ngươi nuôi dưỡng.
Từ Văn gật đầu nói :
- Cả Ngũ Phương giáo và hội Vệ Đạo đều phủ nhận vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo.
Tưởng Úy Dân ngắt lời :
- Trong hai phe ấy tất phải có một.
Từ Văn cất giọng trầm trọng hỏi :
- Nếu gia phụ vẫn còn sống ở thế gian mà sao không tìm đến điệt nhi.
- Có thể y còn tính toán điều chi khác. Có thể.. Hởi ơi! Ta không nên nói với ngươi câu này, nhưng ngươi đã biết phụ thân ngươi thật đã làm nhiều điều quá đáng.
Kẻ làm con không thể kể tội cha chàng biết nói thế nào bây giờ? Chàng liền chuyển sang vấn đề khác :
- Gia mẫu bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ, cả Thiên Đài Ma Cơ cũng thế..
Tưởng Úy Dân giương cặp mắt tròn xoe nói :
- Sau vụ Thất Tinh bảo, mẫu thân ngươi đi cùng đường với phụ thân ngươi. Vụ này...
Từ Văn kinh hãi hỏi :
- Phải chăng gia phụ đã gặp độc thủ của Ngũ Phương giáo..
Tưởng Úy Dân trầm gâm không nói gì nữa sắc mặt biến đổi luôn luôn. Từ Văn nói tiếp :
- Thế thúc! Tiểu điệt xin mạn phép hỏi giữa thế thúc và gia phụ có điều gì bí mật chăng?
Tưởng Úy Dân nghiêm nét mặt nói :
- Bí mật thì không có. Nhưng điểm này cần cho ngươi hay, năm trước ta cùng y kết bạn với nhau nhưng chưa hiểu rõ tình hình một cách sâu xa. Về sau ta có phỏng vấn nhiều hành vi của y rồi xa dần đến khi ngươi vô tình cứu được Minh Châu ra khỏi Bí Đàn Hội Tụ bảo, Châu nhi đem lòng tha thiết yêu ngươi.
Từ Văn ngấm ngầm run lên một cái, Tưởng Úy Dân lại nói tiếp :
- Từ đó ta lại cùng phụ thân ngươi đi lại, giữa hai chúng ta trao đổi võ công..
- Trao đổi võ công ư?
- Phải rồi! Ta truyền cho y phép dịch dung còn y dạy ta môn độc công. Thế là y biết cách dịch dung và ta trước đây không sợ độc thủ của ngươi cũng vì nguyên nhân đó.
Từ Văn kinh hãi la lên một tiếng “ủa”. Đây là một việc mà chàng không bao giờ biết tới, điểm này cũng mở thêm cho chàng một điều bí mật.
Từ Văn hỏi :
- Thế thúc có biết nguồn gốc độc công của gia phụ chăng?
- Nghe nói y vô tình lượm được một cuốn Độc kinh.
Từ Văn động tâm hỏi :
- Độc kinh ư? Gia phụ có đề cập đến vụ lượm được Độc kinh đó thế nào không?
- Ta chỉ nghe phong thanh như vậy chứ không nghe y kể lại bao giờ. Ô hay, vụ này ngươi cũng không biết ư?
- Tiểu điệt chỉ được gia phụ dạy theo lối truyền khẩu chứ chưa bao giờ được thấy Độc kinh mà cũng không biết gì về lai lịch của nó.
Tưởng Úy Dân la lên :
- Ồ, lạ nhỉ.
Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên chàng buột miệng nói :
- Tiểu điệt hiểu rồi.
Tưởng Úy Dân kinh ngạc hỏi :
- Ngươi hiểu thế nào?
- Người lượm được Độc kinh chính là Ngũ Phương giáo chủ rồi có thể gia phụ lấy được Độc kinh trong ấy trường hợp nào đó. Gia mẫu bị Ngũ Phương giáo chủ cầm tù, thế thúc đã nói là sau vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo gia mẫu cùng gia phụ đi một đường. Có thể gia phụ bị mắc tay độc thủ của Ngũ Phương giáo chủ rồi hắn không cần lựa chọn thủ đoạn lúc nào cũng theo dõi tiểu điệt, nếu vậy hắn vì mục đích cá nhân và cướp lại Độc kinh.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Ngươi có tự tin là lời phỏng đoán này là xác thực không?
- Tiểu điệt nghĩ rằng đại khái là như vậy.
Tưởng Úy Dân lại hỏi :
- Ngươi bảo liệt đồ Hoàng Minh đã đi làm công việc mà ta đã giao cho gã rồi ư?
- Đúng thế!
- Hay lắm! Công việc mà gã làm đó là để giúp vào cuộc điều tra bí mật này.
Từ Văn động tâm chàng muốn hỏi Hoàng Minh đi làm việc gì nhưng chẳng hiểu sao chàng lại không hỏi nữa.
Tưởng Úy Dân chau mày hỏi :
- Biết đâu không phải là phe đàng của Vệ Đạo hội chủ Thượng Quan Hoành đã hạ thủ?
- Cái đó.. không có lý vững chắc.
Tưởng Úy Dân hỏi :
- Tại sao vậy?
- Vì thiếu chứng cớ.
Tưởng Úy Dân nói :
- Tuy nhiên vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo đúng vào thời điểm Thượng Quan Hoành tìm cách trả thù. Hơn nữa Thượng Quan Hoành đối với phụ thân ngươi có mối thù sâu tựa bể, hắn đã nói ra miệng là nhất định không chịu buông tha y. Thế thì thời cơ và tình lý cũng là bằng chứng.