“Tôi không thích nó! Càng không bao giờ thích anh!”
Thời Ninh lạnh lùng quăng nó đi, chiếc vòng rơi xuống đất như một vật bị hắt hủi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nam Huyền Dạ lặng lẽ như một hồ nước, sâu hút không thấy đáy.
Cô đã không chút luyến tiếc quăng nó đi như thế, liệu anh có nổi giận không?
Cô nghĩ hành động này của mình sẽ làm Nam Huyền Dạ lập tức chán ghét cô, nhưng anh lại đi đến nơi cái vòng bị rơi và nhặt nó lên, phủi đi bụi bẩn rồi trở lại bên cạnh cô đặt cái vòng lên tủ đầu giường.
“Bảo bối, đừng tức giận.
Anh xin lỗi, em thích gì thì hãy nói cho anh biết được không?”
Nam Huyền Dạ nhẹ nhàng nói, lão đại của Nam gia ở trước mặt cô không cần phân biệt phải trái đúng sai, không cần biết đạo lý, thứ tồn tại duy nhất chỉ có tình yêu đối với cô.
Thời Ninh cảm thấy mình không thể nào hiểu được người đàn ông này nữa, tình yêu của anh thật điên cuồng và cố chấp…
“Thứ tôi muốn duy nhất chính là rời khỏi đây, vĩnh viễn không phải nhìn thấy mặt anh nữa.”
Cô nói, trong mắt chỉ có sự căm ghét và nỗi hận anh.
Nam Huyền Dạ bắt cô đến đây, nhốt cô lại sau đó ngày ngày triền miên dụ hoặc, dùng lời lẽ ngọt ngào nhưng thực chất là muốn cô không còn phản kháng, cam chịu khuất phục anh.
Thứ tình yêu mà Thời Ninh nghĩ rằng đó
là một sự báng bổ đối với tôn nghiêm của cô thì đối với Nam Huyền Dạ lại là thứ tuyệt vời nhất trên đời.
Anh khẽ mỉm cười ma mị đáp lại cô
“Bảo bối, anh có thể đáp ứng em bất cứ điều gì cho dù là lấy ngôi sao trên trời xuống, duy nhất chỉ có rời xa anh là không được.”
Thời Ninh “Nam Huyền Dạ, tôi không hề yêu anh, tình yêu phải xuất phát từ hai phía, không phải là sự bắt ép của anh.
Anh có thể khiến thể xác tôi khuất phục anh nhưng anh không thể khiến trái tim tôi hướng về anh.”
Những lời này đối với anh mà nói căn bản chẳng có ý nghĩa gì, cô sống trong một thế giới tràn ngập ánh sáng và lẽ công bằng, còn anh là lão đại của thế giới ngầm với quy tắc riêng của mình.
Mà quy tắc của anh là phải giành bằng được thứ mình muốn, cho dù có phải hủy diệt tất cả.
Nam Huyền Dạ vuốt ve gò má mềm mại của cô, dịu dàng như bảo vật trân quý nhất trên đời
“Nam Huyền Dạ tôi không phải người tuân theo đạo lý tình yêu mà em nói, anh chỉ cần biết anh yêu em là đủ.”
Thời Ninh không còn gì để nói, cô nghĩ trong đầu người đàn ông này chẳng chứa nổi thứ gì tử tế ra hồn, Nam Huyền Dạ lại lấy cốc sữa đưa cho cô uống, Thời Ninh lạnh mặt đón lấy, nói
“Anh đã nói rằng nếu tôi ăn thì anh sẽ đi.”
Nam Huyền Dạ “Em uống hết cốc sữa này rồi anh sẽ đi.”
Thời Ninh đưa cốc lên miệng uống hết một hơi, sau đó nhàn nhạt nhìn anh
“Được rồi chứ?”
Anh nở nụ cười hài lòng rồi xoa đầu cô một cái, trước khi đi còn âu yếm nói
“Bảo bối, anh đi xử lí công việc, vài ngày nữa sẽ lại quay về với em.”
Thời Ninh lạnh nhạt không trả lời, không thèm liếc.
Nam Huyền Dạ quay người rời đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, cô chắc chắn là Nam Huyền Dạ đã đi rồi mới chạy vụt vào nhà vệ sinh mở nước tắm rửa lại từ đầu đến cuối.
Chỗ nào mà anh chạm qua cũng cố gắng kì cọ thật sạch sẽ nhưng có kì bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, đặc biệt là phần dưới.
Lúc nãy Thời Ninh vừa đứng dậy khỏi giường đã thấy một chất dịch nóng hổi từ bên trong chảy ra, cô cắn môi đưa tay vào sâu bên trong lấy ra “thứ đó” mà Nam Huyền Dạ bắn vào bên trong cô.
Trong lòng thầm nguyền rủa anh hàng vạn lần.
Cô bấm tay nhẩm tính toán, đây là khoảng thời gian an toàn nhưng cô vẫn phải phòng tránh, nếu chẳng may có thai với Nam Huyền Dạ thì cô càng không thể nào thoát ra khỏi đây.Nhưng cô bị nhốt ở trong ngôi biệt thự này không thể ra ngoài thì mua thuốc tránh thai kiểu gì? Người hầu ở đây thì khỏi bàn tới, hằng ngày đều canh gác cô /, đến một con muỗi chẳng thể nào lọt qua.
Thời Ninh thầm nghĩ cách, cô không muốn có con cùng với người đàn ông nham hiểm như Nam Huyền Dạ rồi cả đời này bị trói buộc với anh, bị nhốt trong căn biệt thự này.
Trầm ngâm một lúc mới phát hiện ra là mình đã tắm một lúc lâu, làn da cô bị nước nóng làm cho đỏ lên khiến những dấu hôn ở trên da càng thêm nổi bật.
Cô sờ sờ lên những dấu tích đó, lại nhớ tới trận kích tình cuồng nhiệt ban nãy, gương mặt đẹp đến ma mị của Nam Huyền Dạ tràn đầy dục vọng, mồ hôi từ trên gương mặt anh lấm tấm, đôi mắt phượng giống giống như đem tất cả tình cảm trong lòng ra mà nhìn cô đầy âu yếm, bàn tay vuốt ve thân thể cô dịu dang nâng niu như báu vật, lại còn giọng nói trầm khàn cứ ở bên tai cô mà gọi “bảo bối, bảo bối.”
Thời Ninh gạt những hình ảnh đó ra khỏi đầu, đó chỉ là những phản ứng s inh lý từ cơ thể cô mà thôi, cô sẽ không bao giờ động lòng với anh đâu.
.