Tại sao...
Câu hỏi của cô như khơi lại kí ức anh cố không nhớ tới, Thời Ninh không biết dáng vẻ lúc đó Nam Huyền Dạ điên cuồng thế nào.
Cô phát giác ra ánh mắt anh đột nhiên lặng lẽ, gương mặt anh nửa sáng nửa tối, thấp thoáng đau đớn cùng cô đơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã ép cô phải ở bên cạnh mình, chứng kiến những giọt nước mắt ấy, trái tim anh đau hơn tất thảy.
Anh muốn dỗ dành cô, đem lại cho cô hạnh phúc, nhưng cô gái đầu tiên và duy nhất anh yêu lại không chấp nhận anh, ngược lại còn căm ghét anh, anh không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cô toàn tâm toàn ý yêu anh.
Nam Huyền Dạ cứ tưởng đã đem tới cho cô những điều tốt nhất, nhưng thứ duy nhất cô cần lại chỉ có tự do, vậy mà anh không cam tâm để cô rời đi, anh hận chính bản thân mình vì yêu cô quá nhiều, chỉ cần mỗi khi nhớ đến gương mặt cô, nụ cười của cô, dáng vẻ ngượng ngùng mà kiên quyết, anh lại không thể từ bỏ.
Mà đi theo anh cô đã phải chịu biết bao nguy hiểm, anh không những không bảo vệ được cô mà còn để cô gặp nguy hiểm, mỗi lần cô bị thương ở đâu là Nam Huyền Dạ lại tự rạch lên cơ thể mình một vết thương y như vậy, nó nhắc nhở anh rằng anh đã không bảo vệ người phụ nữ của mình chu toàn.
Khoảng thời gian cô không có ở bên cạnh, thứ duy nhất mà anh có thể cảm nhận được chỉ có bóng tối, nỗi đau, sự bi thương tưởng chừng như vô tận vây quanh tâm trí anh.
Mỗi khi nhìn lên bầu trời thấy một ngôi sao, trong đầu anh dường như lại hiện lên giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai, cô đã rời xa anh không chỉ một lần, anh đau khổ không ngừng tìm kiếm, từ hy vọng rồi lại đến tuyệt vọng, nhưng chưa bao giờ anh bỏ cuộc cả.
Đằng sau bóng đêm tăm tối đó, anh sống dựa vào kí ức bên cạnh cô và nụ cười hiếm hoi cô dành cho anh.
Hai năm không phải là quá dài, thâm chí đối với nhiều người nó chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng đối với anh, hai năm qua đã đủ khiến anh sợ hãi, đã đủ khiến anh rơi lệ, nỗi cô độc khi chỉ có một mình, không có tận cùng.
Đau khổ nối tiếp đau khổ, chỉ đến khi cô xuất hiện trở lại trước mặt anh vào ngày hôm đó.
Anh cứ ngỡ tình cảm bên trong đã chết rồi, chỉ là khi gặp lại cô, anh đã muốn thốt lên rằng
Nếu như tôi không gặp em trong những năm tháng ấy, hoặc giả như tôi không yêu em thì liệu nỗi đau này có chấm dứt? Liệu hai chúng ta có vì thế mà trở thành người xa lạ?
Nếu như tôi không cố chấp yêu em, thì liệu em có hận tôi không? Và hạnh phúc mà em đáng lẽ phải được hưởng, là ở bên cạnh một người khác chứ không phải là tôi?
Nhưng tất cả mọi câu hỏi đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ cần nhìn thấy cô, anh lại điên cuồng bắt cô ở bên cạnh mình một lần nữa, Nam Huyền Dạ càng yêu cô nhiều hơn, nhiều đến nỗi lí trí của anh không thể suy nghĩ được gì, chỉ có trái tim này không ngừng đập vì cô.
"Bảo bối, anh muốn em biết một điều rằng, anh yêu em hơn tất thảy mọi thứ trên đời này, bao gồm cả sinh mệnh của anh."
Nếu như một người không có sinh mệnh thì họ sẽ chết, anh cũng thế.
Anh không thể sống mà không có cô...lời vừa thốt ra khỏi miệng, trái tim cô đã cảm thấy đau như xé làm đôi, nước mắt chảy giàn giụa.
thanh âm anh trầm khàn dịu dàng, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm nhìn cô, vòng tay anh ôm cô càng siết chặt hơn, Thời Ninh nghẹn ngào từng tiếng.
Bọn họ đã từng bỏ lỡ mất nhau, đã từng hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, bây giờ Thời Ninh được ở trong vòng tay anh, khoảng cách giữa hai người lúc này dường như không còn tồn tại nữa.
"Bảo bối, đừng khóc, anh không muốn nhìn thấy em khóc."
Anh dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt cho cô, hành động nhỏ vậy thôi cũng đủ làm trái tim cô thổn thức, nhưng những năm tháng ấy cô đã từng nói gì, đã từng làm những gì khiến anh đau khổ?
Anh càng bảo cô ngừng khóc, cô nhớ lại thì càng khóc tợn, Nam Huyền Dạ đành dùng đôi môi mình chặn đi làn môi đang thổn thức kia, nụ hôn vô cùng dịu dàng, ban đầu anh dùng lưỡi mt mát môi cô, sau đó hòa quyện với môi lưỡi cô.
Thời Ninh run rẩy không thể nào thở được, mũi cô vì khóc quá nhiều mà nghẹn lại, còn khuôn miệng thì lại bị anh chiếm cứ.
Trong lúc này anh vẫn mở mắt nhìn cô, giống như muốn khắc ghi gương mặt cô tại thời điểm này.
Người con gái chịu khóc vì anh, chứng tỏ cô đã yêu anh rồi.
Thời Ninh không biết anh khe khẽ cười trong lòng, nếu anh biết rằng mình bị thương có thể làm cô động lòng thì ngày nào anh cũng sẽ để cô nhìn thấy, có điều cô gái nhỏ trong lòng bị ngẹt mũi mà vẫn cố chấp ôm lấy cổ anh không buông.
Ở bên dưới một tay anh đặt ở hông cô nhấc lên, một tay còn lại chống lên giường, động tác anh càng ngày càng nhanh hơn, mỗi cú nhấp như chạm vào nơi sâu nhất bên trong cô.
Tuy rằng ánh mắt anh vẫn dịu dàng nhưng cô lại có thể nhận thấy anh rất cuồng nhiệt hơn mọi lần.
"Ưm..."
Cô khẽ rên rỉ, thanh âm nỉ non bên tai anh."Chân anh..."
Nam Huyền Dạ đỏ mắt, cười nói.
"Cho dù chỉ còn một chân anh vẫn có thể khiến em sung sướng..."
Thời Ninh "..."
Đêm hôm đó, đặc biệt dài, đặc biệt nóng bỏng, bầu trời hôm nay vô vàn ngôi sao, trong căn phòng của anh, lại chỉ có một ngôi sao duy nhất nằm trong lòng...
.