Bất quá, ở Vương Quốc thế tục, loại linh thảo này, thật sự là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
- Tiểu tử, chớ cùng lão phu như vậy, ở đâu nghe qua đan dược này, ở trước mặt lão phu giả thần giả quỷ. Thu hồi điểm tiểu tâm tư này của ngươi, hai mươi năm, thiếu một ngày cũng đừng nghĩ.
- Hắc hắc, lại nói tiếp, ta từng nghe một tiền bối nói qua một sự kiện, nói loại đan dược Minh Vương Tịnh Tâm Đan này, nguyên vật liệu rất khó tìm. Đan dược cùng nó tác dụng ngang nhau, kỳ thật có rất nhiều. Giống như hắn còn nâng lên một loại gọi Tẩy Trần Tố Tâm Đan gì đó. Nghe nói nguyên vật liệu rất dễ tìm, hơn nữa hiệu quả so với Minh Vương Tịnh Tâm Đan chỉ hơn chứ không kém, không biết hắn nói thật hay khoác lác.
- Tẩy Trần Tố Tâm Đan? Ngươi... Ngươi vậy mà nghe qua Tẩy Trần Tố Tâm Đan?
Trên mặt lão đầu, bỗng nhiên giống như trăm hoa đua nở vậy.
- Nghe qua, có gì kỳ lạ quý hiếm sao?
Giang Trần cố ý giả ngu.
- Có gì kỳ lạ quý hiếm?
Lão đầu nhảy lên.
- Ngươi nói có gì kỳ lạ quý hiếm? Ngươi biết lão phu vì cầu người luyện chế một viên Minh Vương Tịnh Tâm Đan, bỏ ra cái giá bao nhiêu sao? Bỏ ra một cái giá lớn, còn phải lão tử tự mình đi tìm chủ tài Thông Tâm Minh Vương Thảo. Cái Thượng Cổ đan phương này, đều là bí mật độc nhất vô nhị, ngươi nói kỳ lạ quý hiếm hay không?
Giang Trần vui vẻ, cảm tình lão nhân này ngay cả đan phương của Minh Vương Tịnh Tâm Đan cũng không có.
- Ngươi muốn nói kỳ lạ quý hiếm, vậy thì kỳ lạ quý hiếm. Ngươi muốn nói không kỳ lạ quý hiếm, vậy cũng không kỳ lạ quý hiếm. Cái này gọi là người không hiểu khó, người hiểu không khó.
- Người hiểu không khó?
Phí lão lại nhảy dựng lên, một tay nắm vạt áo Giang Trần lên.
- Tiểu tử, ngươi ngược lại tìm cho ta một người hiểu đi ra! Ngươi muốn tìm được một cái, dù ra một cái giá lớn bao nhiêu, lão đầu ta cũng nguyện ý.
- Ta ngược lại là muốn tìm, bất quá ở đây ngốc hai mươi năm, ta đi đâu tìm đây.
Giang Trần cười ha ha, biết rõ lão nhân này triệt để mắc câu rồi.- Khỏi phải cùng ta cân não những chuyện này.
Lão đầu khoát tay chặn lại.
- Nếu ngươi có thể tìm được một người hiểu Tẩy Trần Tố Tâm Đan, ngươi chính là tiền bối của ta. Ta dập đầu cho ngươi, gọi ngươi cha ruột cũng được. Hai mươi năm? Lão đầu ta làm dược nô cho ngươi hai mươi năm cũng không có vấn đề.
- Chuyện này là thật?
Trong nội tâm Giang Trần mừng thầm, lão nhân này tự mình đưa tới cửa a.
- Nói nhảm, ngươi xem lão phu là loại người ăn nói bừa bãi sao?
- Nhìn không ra.
Giang Trần lắc đầu.
Đôi mắt lão đầu xoay chuyển, ngay từ đầu hắn chỉ nghĩ Giang Trần nói chuyện phiếm, nghe nghe, tựa hồ ra chút hương vị, cảm tình tiểu tử này nói, còn có vài phần chân thật?
Lão đầu hắn hai ba mươi năm này, tâm tư cơ hồ đều đặt ở Minh Vương Tịnh Tâm Đan, vì thế mà nát tâm.
Đi tìm khắp qua các nơi, lại không thu hoạch được gì.
Từ trên người Giang Trần, cho dù là một đường cơ hội, lại nghe không chân thực như vậy, nhưng hắn cũng khó tránh khỏi có chút động tâm. Dù sao, việc này đã thành tâm ma của hắn rồi.
- Tiểu tử, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, chớ cùng lão phu ra vẻ. Nếu như lão phu biết ngươi lừa gạt, muốn nhân cơ hội chạy đi, ngươi biết hậu quả a!
Lão đầu cố gắng xụ mặt, làm ra một bộ hung ba ba, phảng phất muốn mượn cái này chấn nhiếp Giang Trần.
- Phí lão, thực lực thần thông của ngươi, hơn xa ta, ở trước mặt ngươi, ta tựa hồ không đùa nghịch được hoa chiêu gì? Đừng nhìn ngài ánh mắt mơ hồ, nhưng ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngài chính là điển hình của đại trí giả ngu.
Giang Trần đập lên mã thí tâng bốc.
- Hắc hắc, cái này cũng bị ngươi nhìn ra? Uổng ta che dấu sâu như vậy.
Lão đầu hếch ngực, vẻ mặt mèo khen mèo dài đuôi sờ lên chòm râu dê.
- Tiểu tử, ngươi đã không phải ra vẻ, vậy ngươi nói một chút, Thiên Quế Vương Quốc ta, thực sự có người nắm giữ Tẩy Trần Tố Tâm Đan?
- Cùng Thiên Quế Vương Quốc không quan hệ, là ta khi còn bé kết giao một bằng hữu vong niên, hắn biết rõ. Mỗi qua năm ba năm, hắn sẽ xuất hiện một lần. Mỗi lần ta đều từ chỗ của hắn nghe được rất nhiều sự tình đan dược.
- A? Còn có kỳ nhân như vậy?
Phí lão bán tín bán nghi.
- Ân, lại nói tiếp, lần này ta đến vương đô Thiên Quế Vương Quốc, cũng là nghe nói lão nhân gia ông ta giống như sẽ tới Thiên Quế Vương Quốc xử lý chút sự tình gì đó, cho nên ta mới chạy đến bái kiến lão nhân gia ông ta.
- Có sự tình trùng hợp như vậy?
Lão đầu càng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Lời nói nói đến nước này, Giang Trần biết rõ, lão nhân này là triệt để mắc câu rồi.
Kiều Bạch Thạch ở một bên âm thầm buồn cười, hắn cũng biết, lúc này xem như đã thoát khốn. Có sư tôn ở đây, không đem lão nhân này hù mê mới là lạ.
- Xảo? Đây là sự tình số trời đã định, đương nhiên đúng dịp.
- Số trời đã định?
Phí lão thì thào thở dài, ánh mắt có chút mê ly.
- Tẩy Trần Tố Tâm Đan, danh tự này ta cũng nghe qua, nhưng mà Thiên Quế Vương Quốc, không có ai biết đan phương. Nghe nói, viên thuốc này thành phẩm, so với Minh Vương Tịnh Tâm Đan xác thực rẻ tiền hơn rất nhiều, nguyên vật liệu rất dễ tìm, luyện chế, cũng càng đơn giản một ít.
Đột nhiên, con mắt Phí lão khẽ động, phảng phất quyết định được chủ ý.
- Tiểu tử, lão phu tạm thời tin ngươi một lần. Sự tình xông vào Thanh Dương Cốc, lão phu có thể không truy cứu. Bất quá, ngươi phải dẫn kiến cao nhân thần bí kia cho ta.
Giang Trần cố ý làm khó nói:
- Cái này ta không dám tùy tiện đáp ứng, nói sau, thấy có làm được cái gì? Lão nhân gia ông ta đã sớm không hỏi sự tình thế tục. Ngươi muốn cầu hắn, ta xem rất khó.
Lão đầu cười hắc hắc nói:
- Ta cầu hắn rất khó, nếu như ngươi cầu thì sao?
- Ta... tại sao ta phải cầu?
Giang Trần cố ý giả ngu.
- Ách... Cái này sao!
Lão đầu cười có chút xấu hổ, đúng vậy a, tại sao người ta phải đi cầu? Việc này cùng người ta không có quan hệ a.
Hắn ở nguyên chỗ không ngừng xoa tay, cẩn thận từng li từng tí cười làm lành nói:
- Cái kia, tiểu huynh đệ, ngươi nói, ngươi muốn điều kiện gì, mới bằng lòng giúp ta cầu tình?
Giang Trần mặt đen lên:
- Không cầu, mới vừa rồi bị ngươi hù ngã, hai mươi năm dược nô, thật là uy phong a!
- Hắc hắc, đừng nóng giận, đừng nóng giận.
Lão đầu đi đến trước mặt Giang Trần, nịnh nọt ở trên bờ vai Giang Trần nhẹ nhàng gõ.
- Đến đến, lão đầu đấm lưng cho ngươi. Cái gì hai mươi năm dược nô a, ta nghĩ là ngươi nghe lầm, ta nói là, ai có thể thay lão phu giải quyết vấn đề Minh Vương Tịnh Tâm Đan, lão phu làm hai mươi năm dược nô cho hắn!
Giang Trần âm thầm buồn cười, xem bộ dạng lão nhân này như kẻ dở hơi, cũng nhịn không được muốn cười. Nói tới lão đầu này, tính tình cổ quái, có chút bất thường, nhưng không tính là người xấu.
Nếu đổi lại những người Càn Lam Bắc Cung kia, nhất định sẽ dùng sinh tử áp chế, cưỡng bức Giang Trần phục tùng thỏa hiệp, không từ thủ đoạn.