Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Ngạn Bác đang giao đấu với Lạc Phong trưởng lão, quay đầu lại nhìn, vừa mới nhìn đến thì mặt đã biến sắc.
Bảo khí!
Trong lòng như có tiếng sấm nổ vang, liếc mắt nhìn về phía hắc y nhân đang bị trọng thương, vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ.
“Kiếm nô, đừng hòng ngông cuồng!”
Ông ta dùng một chưởng chấn lui Lạc Phong, phá không lao đến, đáp xuống ngay trước mặt lão giả hắc y. Một luồng khí thế dồi dào cuồn cuộn từ trên người ông ta bắn thẳng lên tầng mây, phía sau lưng cuồng phong nổi lên, năm ngón tay xiết chặt, một quyền tung ra đập vào lưỡi đao Xích Diễm đang trên đà chém xuống của Lâm Nhất.
Uỳnh!
Trong tiếng vang rung trời, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, vô số bụi bặm dưới tác động của dư âm, không ngừng bốc lên trong không trung. Một cuộn sóng khí khuấy động xung quanh cơ thể hai người, nghiền nát bụi và nham thạch bị cuồng phong thổi bay trong không trung.
Khoé miệng Lâm Nhất rỉ ra một dòng máu tươi, tay nắm lưỡi đao Xích Diễm bị đánh bay thẳng ra ngoài.
“Muốn chết!”
Lạc Phong trưởng lão vội vàng chạy đến, hầm hầm giận dữ, không đợi Văn Ngạn Bác ra tay, ông ta đã vươn một bàn tay ra ấn lên ngực đối phương, âm thanh đứt gãy của xương sườn vang lên, sau đó bị đánh bay ra ngoài.
Hồng hộc!
Cũng chính vào lúc này, trong tầng mây phía xa từng con kiếm điêu mang theo kiếm thế ào ạt vạch qua bầu trời nhanh chóng lao đến.
Trong lòng Văn Ngạn Bác thầm chửi một tiếng, tự biết mình đã không thể git chết Lâm Nhất được nữa, kéo mặt nạ xuống hét lên: “Rút lui!”
Ba người hắc y nhân còn lại cũng mặc kệ đám người Hân Tuyệt bám riết mà lần lượt rút lui thật nhanh.
Chỉ là hắc y nhân bị Lâm Nhất dùng lưỡi đao Xích Diễm đánh bị thương thì bước chân chậm hơn nên bị rớt lại ở phía sau.
“Lăng Tiêu Nhất Chỉ!”