Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất cầm “xương thú” lắc cho bay bụi. Nếu đúng như hắn đã đoán, nó không phải xương thú mà là một cây chiến mâu có tuổi đời lâu năm, nhìn Linh văn chập chờn, đây là một món bảo khí hạ phẩm.
Cũng giống với võ học được truyền thừa từ thời đại hoàng kim, Linh văn thời thượng cổ mạnh hơn Linh văn ngày nay rất nhiều.
Cho dù là bảo khí hạ phẩm cũng có uy lực không tầm thường, đủ để so sánh với bảo khí siêu phẩm hiện giờ, thậm chí còn mạnh hơn.
Đáng tiếc là lớp Linh văn đã bị bong ra từng mảng, còn sót lại chưa tới một phần mười, uy lực nhất định cũng giảm đi nhiều.
Quan trọng nhất là chính giữa thanh chiến mâu có mấy vết nứt, chỉ sợ không thi triển được bao nhiêu lần nữa.
Lâm Nhất nhìn thấy một tia ma khí màu đen bên trong vết nứt, không khỏi cau mày.
“Ma khí ư?”
Hắn cảm ứng được thanh chiến mâu trong tay mình. Ở trong mật cảnh Ma Liên, chỉ cần rót chân nguyên vào là dường như vẫn có thể phát huy sức mạnh.
Nhưng hắn đã thử với chiến kỳ Xích Diễm mà hắn mang vào từ bên ngoài. Nó vẫn như binh khí bình thường, không tồn tại linh vận, cứ như đột nhiên trở thành vật chết.
Có lẽ vấn đề nằm ở tia ma khí này. Tất cả bảo khí trong mật cảnh đều đã bị ma hoá hoặc ở trong trạng thái bán ma hoá.
Chúng đã thích ứng với quy tắc của nơi này. Nếu chiến kỳ Xích Diễm tồn tại trong mật cảnh này mấy trăm năm, có lẽ nó cũng sẽ bị đồng hoá dần dần và trở nên có thể phát huy sức mạnh.
Chân nguyên lặng lẽ rót vào trong “xương thú”, Lâm Nhất cảm ứng được một khí tức mãnh liệt rục rịch ngóc đầu dậy, như có thể dâng trào ra ngoài bất cứ lúc nào.
Luồng khí lạnh này vô cùng sắc bén và mãnh liệt, khiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc.
Không biết thanh chiến mâu hoàn chỉnh có phong thái như thế nào trong thời đại nó tồn tại.
Chắc là tuyệt vời lắm.
Bỗng nhiên Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phương xa, bốn bóng dáng ẩn chứa sát khí hung bạo nhanh chóng chạy đến từ xa như những luồng gió rít.
Vừa liếc nhìn có thể đoán được những người này đều là đệ tử thuộc các tông môn nằm ngoài sự khống chế của đế quốc.
Hoặc nói chính xác hơn, bọn họ là tà tu.
Có lẽ, vừa rồi chấn mở xương thú đã tạo thành tiếng động quá lớn, hấp dẫn những người này tìm đến.
Sau khi hiện thân, tầm mắt bốn người lập tức rơi vào chiến mâu trong tay Lâm Nhất, thoáng cái, mắt họ sáng lên.
“Tên nhóc này đúng là may mắn, vừa vào mật cảnh đã tìm được một món bảo khí!”
“Hề hề, giờ thì không còn là của hắn nữa rồi!”
“Ra tay!”