Không hề có sức phản đòn, còn chưa kịp đến gần mà đã chết sạch.
Phong Dã ngây ra như phỗng, trong một thoáng đã quên cả việc ra tay đánh lén.
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, xoay người nhìn về phía Phong Dã thần sắc hơi quái dị, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Phong Dã hốt hoảng tỉnh táo lại, trong lòng thầm chửi một tiếng, thực lực của thằng nhãi này sao lại trở nên mạnh như thế.
Nhưng ngẩng đầu liếc thấy sắc mặt Lâm Nhất vô cảm thì trong lòng giật thót, dù gì cũng không thể nói là ta muốn đánh lén ngươi chứ…
Khoé mắt liếc qua, thấy trên mặt đất xung quanh người hắn toàn là yêu đan Ma Liên thì nhanh trí gào lên như thể cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, trên mặt đất nhiều yêu đan Ma Liên như thế, nhặt giúp ngươi không được à? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đại gia ta còn tham cả chút yêu đan Ma Liên này không bằng, thằng nhãi thối tha ngươi nghĩ bổn đại gia ta là loại người gì, bực bội…”.
Vừa nói vừa đi thẳng về phía trước, cúi người nhặt yêu đan Ma Liên lên, tổng cộng có hơn mười viên yêu đan Ma Liên.
Lúc hắn ta xoay người đưa cho Lâm Nhất, trong mắt thoáng qua vẻ chua xót, lầm bầm nói: “Đại gia giúp ngươi nhặt vất vả như thế, để lại cho ta một viên đi”.
“Nằm mơ”.
Lâm Nhất vươn tay phất một cái, thu toàn bộ yêu đan về không để chừa lại chút nao.
Đáng ghét!
Nhìn đám yêu đan Ma Liên nằng nặng trên tay bỗng nhiên biến mất hết, trong lòng Phong Dã thầm chửi bản thân. Thằng rùa nhãi này, thằng oắt con, thực là hiếp người quá đáng. Đợi lão tử khôi phục thực lực xong sẽ cướp lại hết toàn bộ, xem ngươi đắc ý được nữa không.
Ngươi cứ việc giết đi, giết càng nhiều thì đến cuối cùng vẫn là của ta hết.
Nghĩ đến lúc tốt đẹp đó, Phong Dã không kiềm được mà bật cười ra tiếng.
He he…
“Tiểu tử, ngươi đi nhanh như thế làm cái gì, đợi đại gia chút”.
Sau khi hoàn hồn lại, phát hiện Lâm Nhất đã bỏ đi xa rồi, hắn ta thầm chửi một tiếng rồi vội vàng đuổi theo.
Năm ngày sau, thực lực của Phong Dã đã hoàn toàn khôi phục, lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất đã không còn né tránh nữa, thậm chí còn đáp lại một cách khiêu khích.
Càng lúc càng trở nên trắng trợn, bất cứ lúc nào cũng đều nghĩ cách làm sao để ra tay.
Nhưng đáng tiếc, lần nào cũng không tìm được cơ hội thích hợp, càng chứng kiến thực lực của Lâm Nhất, trong lòng hắn ta lại càng không chắc chắn.
Đến một ngày, quả thực đã mất hết cả kiên nhẫn, hắn ta vừa mới định chuẩn bị liều mạng một phen.
Thì lại nghe thấy tiếng đánh nhau truyền vào tai cả hai người, thân hình hai người loáng lên một cái, đồng thời âm thầm náu mình lại.
Chỉ thấy ba đệ tử của Tông môn đang đánh nhau ác liệt với một nữ tử. Nữ tử khắp người nhễ nhại mồ hôi, trên quần áo còn có không ít vết cắt, lộ ra làn da trắng nõn nà như tuyết.
Nhìn thấy sát khí trên người của ba người nọ, Lâm Nhất bèn đoán được bọn họ không phải thuộc Tông môn của Đế Quốc Đại Tần.
Người đứng đầu có tu vi Huyền Võ tầng thứ , hai bên trái phải đều có cảnh giới Huyền Võ tầng thứ đỉnh phong. Ba người liên thủ với nhau, nữ tử nọ rõ ràng không phải là đối thủ của họ, hoàn toàn đang bị bọn họ trêu đùa.