Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ngã xuống đất, toàn thân đau nhức dữ dội, liên tục kêu rên, nhìn Đường Nguyên bằng ánh mắt phẫn nộ, sau đó đứng dậy xông về phía Đường Nguyên.
“Chết tiệt, con lừa trọc chết bầm này ra tay thật độc ác!”
“Đừng sợ hắn, mọi người cùng xông lên nào”.
Đối mặt với đám người bừng bừng khí thế, ba tên sư đệ sau lưng Đường Nguyên tỏ ra khinh thường.
“Một lũ kiến hôi”.
Biểu cảm trên mặt Đường Nguyên không hề thay đổi, một vòng sáng thiêu đốt xuất hiện sau đầu hắn ta, tràn ngập Phật uy vô thượng trang nghiêm.
Uy lực của Kim Cương, cơn giận của Phục Ma, Kim Cương Phục Ma Ấn!
Hắn ta hợp nhất song ấn, vòng sáng thiêu đốt sau gáy được tăng cường Phật uy, hắn ta giận dữ tung một chưởng.
Đám người vừa mới đứng dậy lập tức hộc ra một búng máu như va phải bức tường vô hình, nặng nề ngã xuống.
“Sư huynh, có cần yêu cầu họ giao túi trữ vật của mình ra không ạ?”
Một đệ tử Huyền Thiên Tông đứng sau lưng hắn ta lên tiếng đề nghị.
Đám người trước mặt là một bầy dê béo chờ làm thịt, có thể vơ vét tuỳ theo ý mình.
Đường Nguyên hờ hững đáp: “Không cần thiết, Huyền Thiên Tông là tông môn đứng đầu nước Đại Tần, sao có thể so sánh với lũ tà tu ở ngoài kia? Mỗi người giao ra mười viên yêu đan ma liên ba cánh là được, nếu không muốn thì có thể bóp nát ngọc giản rời đi, Đường mỗ sẽ không giết ai cả”.
“Sư huynh thật nhân từ”.
“Nghe chưa hả, các ngươi còn lo lắng gì nữa?”
Các đệ tử tông môn ngã dưới đất đều giận nhưng không dám nói gì, liên tục cười gượng.
Yêu đan ma liên ba cánh, đừng nói đến việc có hay không, dù có thì gần như cũng chiếm ít nhất một phần ba tài sản.
Còn bảo là nhân từ cơ, đây là mạch suy nghĩ của bọn cướp mới đúng.
Nhưng lúc này không phục cũng không được, một là rời đi, hai là đưa yêu đan.
Đa số mọi người đều nén giận đưa mười viên yêu đan ma liên ba cánh.
Dù sao chỉ cần ở lại bảo điện Hắc Liên thì lúc nào cũng sẽ có cơ hội trở mình, nếu rời đi sẽ thật sự không còn gì nữa.
“Sư huynh, là một cây huyết sâm, chắc cũng năm trăm năm tuổi”.
Một trong số đó nhanh chóng bước tới lấy hộp gấm trên đài sen Đa Bảo. Vừa mở ra xem, hắn ta lập tức mừng rỡ, kích động báo cáo.
Đường Nguyên bình tĩnh bảo: “Ngươi giữ đi, ta không cần”.
“Cảm ơn sư huynh nhiều lắm”.
Niềm vui đến bất ngờ khiến người này hơi bối rối.
Hai tên sư đệ còn lại đều vô cùng hâm mộ.
Nhưng trong lòng Đường Nguyên lại rất