Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mắt mở ra, một luồng hung quang bắn ra, giống như cái nhìn chăm chú của một con mãnh thú thượng cổ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chẳng qua Long Tượng Chiến Thể Quyết này lại vẫn thiếu một chút nữa mới đạt được đến tầng thứ .
Lâm Nhất cũng không vội vàng, trong lúc nhấc tay lên, bức tranh ngộ đạo Long Tượng thượng cổ được trải ra.
Xoạt!
Bức tranh trải trước mặt, từ trên xuống dưới, dần dần được mở ra, đợi khi bức tranh được mở hết hoàn toàn treo ngay trước mặt hắn.
Ánh mắt Lâm Nhất mới tập trung nhìn vào trong bức tranh, vào lúc giây phút tâm thần hắn chìm vào trong đó. Mật thất, bức tranh, tất cả đều biến mất, hắn như đứng ở trong một khu đất trống, đặt mình vào trong một vùng đất trống mênh mông của thời kỳ thượng cổ hoàng kim thịnh thế, đối diện với man thú Long Tượng.
Âm thanh hỗn tạp của Rồng ngâm và Tượng rống vang lên bên tai, âm thanh vang vọng trong khắp vùng đồng không mông quạnh.
Long Tượng của vùng đất hoang, giết sạch tứ phương, xông xáo khắp nơi. Không đếm xuể những con dị thú lực lưỡng trước mặt bị nó nghiền nát, một chân dẫm bẹp.
Nó giống như một ngọn núi cao biết đi, phảng phất như khi nó chuyển động là trời đất run rẩy, núi sập đất nứt.
Nhưng khi nó đi lại thì động tác lại vô cùng linh hoạt thoải mái, một bước đặt xuống không hề phát ra tiếng động. Rõ ràng khí tức của cơ thể nặng nề đến mức khiến người ta phải nín thở, run rẩy sợ hãi, nhưng khi bước chân chạm đất lại như cả thế giới đều yên tĩnh lại, thời gian phảng phất như đã ngừng trôi.
Sức mạnh như thế nào mà có thể khiến thời gian ngừng trôi, có thể khiến nơi hoang nguyên thượng cổ hoang dã ồn ào này lại trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ như thế.
Trong lòng Lâm Nhất thoáng qua một ý niệm, như có điều suy nghĩ, rồi đột nhiên sáu chữ: nâng vật nặng như vật nhẹ!
Đây mới chính là ý nghĩa ẩn sâu phía sau của Long Tượng Chiến Thể Quyết, khi sức mạnh đạt đến mức cực đại, thì giây phút đặt chân xuống, không hề khiến trời sập đất nứt, mà là đạp chân lên mọi thứ của đất trời, nhìn thì như nhẹ nhàng nhưng thực tế lại như bị dẫm ở dưới chân đến chẳng thể run rẩy.
Lâm Nhất của hiện tại không biết cách biệt bao xa với cảnh giới này, có lẽ là khó có thể hình dung được.
Nhưng học được chút bề ngoài thì có lẽ vẫn có khả năng, đối với hắn hiện tại mà nói đã đủ rồi.
Khép lại hai mắt, Lâm Nhất từ từ cảm nhận thật kỹ sự huyền diệu trong đó, phác hoạ ra Long Tượng Chiến Đỉnh trong đầu mình. Cùng với ý nghĩa ẩn sâu trong đó, ngưng tụ sức mạnh Long Tượng trong cơ thể, bất giác đã đi trên một con đường hoàn toàn khác so với người của Hỗn Nguyên Môn.
Bức tranh treo lơ lửng trong không trung lẳng lẳng bốc cháy, đợi đến khi Lâm Nhất mở hai mắt ra một lần nữa thì nó đã hoàn toàn cháy rụi.
Lâm Nhất khoanh chân ngồi, tung ra một quyền sấm sét đánh lên trên bức tường của căn mật thất.
Uỳnh!
Thánh âm đột ngột vang lên liên tiếp năm tiếng, dư âm vang vọng, giống như một bài chiến ca thượng cổ âm vang mãi trong không gian.
Trên bức tường xuất hiện từng đường nứt nhỏ, mật thất khẽ chao đảo.