Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất đoán thanh đao này vốn không thuộc về hắn ta, với nội tình của Thất Tuyệt Bảo rất khó có thể ban thưởng cho hắn ta một thanh bảo binh hoàn hảo như thế.
Rất có thể là do hắn ta tìm được trong tầng tám.
Thảo nào trước khi đi Kinh Tuyệt lại nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nếu là hắn bị ép buộc giao kiếm Táng Hoa ra, có lẽ hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu còn hơn chết.
Nhưng nếu là kẻ thù thì không đáng thông cảm, đối phương gieo gió gặt bão, nên trách hắn ta lòng dạ độc ác.
Ngoài ra còn có sáu món chí bảo khác, gồm một bình rượu cổ, một lư hương, một cuộn tranh cổ, một quả dị quả và một đoá kỳ hoa thơm nức.
“Đây là gì?”
Lâm Nhất nhìn đoá kỳ hoa, hai mắt chợt sáng rực lên.
Bốn cánh hoa màu lam, hình dạng như bông hoa tuyết yên lặng, lá màu xanh lục, màu sắc hoa thanh nhã, trong lạnh nhạt ẩn chứa sự u sầu.
“Hoa Lam Tuyết?”
Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Nhất vẫn chưa xác định, nhưng đây chắc chắn là một đoá kỳ hoa có phẩm cấp rất cao.
Tốt quá, kiếm Táng Hoa đang dừng ở huyền binh siêu phẩm đỉnh phong, còn thiếu một chút nữa là có thể thăng thành bảo binh. Dùng đoá hoa này để nuôi dưỡng thì còn gì bằng.
Lâm Nhất vui vẻ lấy đoá hoa nghiền nát thành mấy trăm mảnh nhỏ, sau đó bỏ vào hộp đựng kiếm sau lưng.
Hắn tiếp tục nhìn bình rượu cổ, cái này thì hắn thật sự không đoán ra được tên, nhưng dựa vào mùi rượu, hắn nghĩ nó sẽ không kém. Bình Phượng Hoàng Đài do công chúa ban thưởng trong tay hắn là một bình danh tửu tứ phẩm.
Quả dị quả kia phát ra huyền quang lạnh lẽo như một viên đá quý óng ánh, sáng rực rỡ.
Quả này rất giống với quả Huyền Băng được ghi lại trong Võ Đạo Dị Văn Lục.
Cuộn tranh cổ là một bức tranh ngộ đạo, nhưng nó không phải bức tranh ngộ đạo về kiếm pháp và thân pháp, không có tác dụng lớn đối với hắn.
Lư hương cũng giúp ích cho việc tu hành giống với bồ đoàn, nó là một loại bảo vật tĩnh tâm dưỡng thần.
“Tên này tìm được nhiều thứ thật, chắc là đã cướp khá nhiều người, nhưng bây giờ tất cả đều là của mình”.
Lâm Nhất cũng không khách sáo ngoắc tay, cất những món bảo vật mà Kinh Tuyệt tốn nhiều công sức để có được vào túi.
Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn sang thanh bảo kiếm trên đài sen Đa Bảo.
Nụ cười treo trên khoé môi, Lâm Nhất bước nhanh tới trước cầm lấy thanh kiếm này.
“Tàn Huyết”.
Kiếm tên Tàn Huyết, cái tên này toát lên cảm giác hoang tàn càng khiến người ta tò mò hơn.
Nhưng khi hắn định cầm chuôi kiếm thì