Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt đất rung nhẹ dưới vó ngựa mạnh mẽ của ngựa Huyết Long, nó đâm vào hàng cây cổ thụ chọc trời, chỉ ước có thể đâm gãy tất cả mọi thứ trước mặt nó.
Nhanh lên, nhanh hơn, nhanh hơn nữa!
Ngựa Huyết Long thầm hét lên trong lòng, lần đầu hận mình tại sao không thể chạy nhanh hơn.
Nó cứ phi nước đại, thấm thoắt đã qua bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ.
Mắt Lâm Nhất hõm sâu, khi hoàng thành Đế Đô xuất hiện trong tầm mắt, một tia sáng chợt loé qua trong mắt hắn.
“Xông tới!”
Ngựa Huyết Long không để ý tới thủ vệ cửa thành, hoá thành một luồng khói xanh điên cuồng lao đi.
Đến khi thủ vệ cửa thành phản ứng lại, nó đã biến mất khỏi tầm mắt họ, lao về phía một khu hồ yên tĩnh ở ngoại thành.
“Sắp đến rồi Tiểu Hồng, phiền ngươi nhanh thêm chút nữa”.
Hai mắt Lâm Nhất đỏ ngầu, giọng đã khàn nhưng hắn không hề quan tâm, hắn chỉ cảm thấy Hân Tuyệt sau lưng mình đang dần lạnh băng.
Nỗi đau và lo lắng nằm sâu trong lòng lại nặng nề hơn.
Trên đường đi, hắn đã thúc giục ngựa Huyết Long không biết bao nhiêu lần, giọng đã khàn đến mức sắp không nói nên lời.
Chuyến đi vốn phải kéo dài bảy ngày cứ thế chỉ mất bốn ngày đã đến nơi.
Nhìn mặt hồ mịt mù hơi nước trước mặt mình, Tiểu Hồng hí lên, cắn chặt răng xông qua.
Thình thịch!
Một phần huyết mạch Chân Long sâu trong cơ thể nó hoàn toàn bốc cháy, nó phi như điên trên mặt hồ.
Tiếng động lớn thế này đương nhiên đã sớm làm kinh động đến chủ nhân nơi này, trận pháp được bố trí sẵn trên mặt hồ biến mất.
Ngựa Huyết Long vừa đi không xa, hơi nước mịt mờ trên mặt hồ lập tức biến mất.
Một ông lão mặc áo tơi đứng bên bờ hồ, cau mày nhìn một người một ngựa.
“Thập Tam gia, xin hãy giúp ta cứu một người!”
Lâm Nhất nhảy xuống ngựa, quỳ gối dập mạnh đầu xuống đất.
“Đứng dậy rồi nói”.
Thập Tam gia phất tay, sau đó đặt Hân Tuyệt lên bệ đá, khi nhìn cơ thể lạnh buốt của Hân Tuyệt, một tia khác thường loé qua trong mắt ông ta.
Ông ta không nói lời nào, yên lặng đi qua đặt tay lên ấn đường Hân Tuyệt.
Phù!
Ngay sau đó, một cây ngân châm dài bằng bàn tay bắn ra, lắc lư rơi xuống đất.
Nhìn thấy cây ngân châm dài này, trong mắt Thập Tam gia thoáng hiện sát khí.
Vẫn chưa xong...