Đại chiến tiếp tục diễn ra, không có gì bất ngờ, tồn tại cấp công tử luôn dễ dàng đè bẹp các đối thủ khác. Mỗi một trận chiến đều vô cùng kịch liệt, luôn có sự hồi hộp trông mong kết quả thắng bại.
Thậm chí có rất nhiều trận xảy ra tình trạng thế cục xoay chuyển, đến giây cuối cùng mới phân rõ thắng bại.
Một mặt có thể chứng minh tồn tại cấp công tử quả thật rất mạnh mẽ, mặt khác cũng cho thấy rõ những nhân tài có thể lọt vào 32 vị trí đầu… không một ai là kẻ yếu.
Trên thực tế, dù là công tử muốn đè bẹp đối thủ thì ít nhất cũng phải đánh hơn mười chiêu.
Không giống như đấu tiểu tổ, chỉ cần một chiêu là có thể dễ dàng đánh bại đối thủ.
“Trận thứ tám, Bạch Lê Hiên của Lăng Tiêu Kiếm Các chiến cùng Tả Vân của Hỗn Nguyên Tông”.
Tiếng nói còn chưa dứt thì trên quảng trường Long Môn đã dậy sóng.
Dị tổ đối chiến có ba trận tiêu biểu. Bạch Lê Hiên đấu với Tả Vân, Tần Vũ đấu với công tử Quan Sơn và Lâm Nhất đầu cùng công tử Dạ.
Hai nhân tài mới xuất hiện đều sáng chói tựa như mặt trời ban trưa, hơn nữa, Bạch Lê Hiên đạt được Thánh Thể, được xưng là người đứng nhất dưới công tử.
Thực lực của Tả Vân không kém, bản thân hắn ta cũng là một nhân tài mới nổi của Hỗn Nguyên Tông, có thực lực được xếp vào hàng mạnh nhất. Trong suy nghĩ của nhiều người, người này hoàn toàn có đủ tư cách để chiến với Bạch Lê Hiên một trận.
Mặc kệ thắng thua, trận chiến này chắc chắn rất đặc sắc.
Vèo!
Hai bóng người bay vọt lên, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Tả Vân và Bạch Lê Hiên vững vàng hạ xuống đài.
Trong trận đấu tiểu tổ, Bạch Lê Hiên lẳng lặng tiến vào vòng trong, không để lộ chút gì.
Thực lực Thánh Thể gần như không được bộc lộ, hiển nhiên, hiện tại hắn chính là ánh hào quang sáng chói nhất tại đế quốc Đại Tần.
Ai cũng tò mò rốt cuộc thực lực Thánh Thể chân chính đáng sợ đến mức nào?
Còn về Tả Vân, trong cách nghĩ của nhiều người, hắn ta có đủ tư cách đấu một trận với Bạch Lê Hiên, nhưng cũng chỉ đến thế.
Điều mà mọi người quan tâm nhất trong trận này chính là Tả Vân có thể buộc Bạch Lê Hiên đến tình trạng nào.
Cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiếu về phía mình, Tả Vân hiểu rất rõ những người kia đang nghĩ gì nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Hai tay hắn ta từ từ duỗi ra khỏi ống tay áo, bàn tay có rất nhiều vết chai dày cộm, hoàn toàn đối lập với làn da bóng loáng, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Đây là một thiếu niên tu luyện cực kỳ khắc khổ, luyện đao đến mức phát rồ.
“Bạch Lê Hiên, mặc kệ kết quả trận này có như thế nào thì ta cũng sẽ dốc toàn lực, xin hãy cẩn thận”.
Bạch Lê Hiên vốn đang khép hờ mắt từ từ mở ra, nhìn đối phương và khẽ gật đầu: “Bạch Lê Hiên của Lăng Tiêu Kiếm Các, xin được chỉ giáo!”
Ầm!
Vừa dứt lời, chân nguyên nồng đậm bộc phát như một trận mưa rào, cuồng phong bão táp bao phủ đài chiến rộng lớn.
Hai người đối mặt nhau, trong mắt đều là sự sắc bén và bạo ngược. Song phương giao tranh, bầu không khí giương cung bạt kiếm lẳng lặng lan tỏa.
Tạch…!