*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cái búng tay giết đã rất nhiều ma nhân lao tới, nhưng sắc mặt người áo xanh lại trở nên nặng nề hơn.
Lúc này Lâm Nhất mới phát hiện dưới chân hắn ta có một đại trận, một vùng trời đầy sao sáng rực, đó là một đại trận Thương Long lớn hơn bình thường rất nhiều.
Có vô số thi cốt ở xung quanh hắn, hoá ra đồng đội của hắn ta đều đã chết, đại trận Thương Long này cũng tràn ngập nguy hiểm, nó có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
“Bách Lý Kỳ, ngươi có chịu đầu hàng hay không?”
Một giọng nói to lớn đột nhiên phá vỡ tầng mây, tựa như thiên uy cuồn cuộn giáng xuống từ trên trời.
“Chiến tôn Long Môn, đến chết mới thôi! Bách Lý Kỳ ta không đầu hàng!”
Nhưng dưới thiên uy này, người áo xanh không hề có ý định lùi bước, ý chí chiến đấu bùng nổ trên người hắn ta, khí thế của hắn ta điên cuồng tăng vọt, chỉ chốc lát đã đột phá bình cảnh Tinh Quân, đạt tới tu vi cảnh giới Thần Đan.
Khi nó đập xuống, cả đất trời đều lập tức vỡ vụn.
Phụt!
Khoé miệng Lâm Nhất chảy máu, bất chợt bừng tỉnh từ một giấc chiêm bao.
“Mình còn sống?”
Khi bàn tay ma kia đập xuống, Lâm Nhất rơi vào trạng thái kì lạ, cứ tưởng là mình đã chết.
Lúc này nhìn khung cảnh xung quanh, hắn mới nhận ra rằng cuộc đại chiến thượng cổ vừa rồi chỉ là một phần nhỏ.
Chiến tôn Long Môn, đến chết mới thôi!
Nhưng câu nói sau cùng của người áo xanh trước khi chết lại như sấm vang bên tai, quanh quẩn không dứt khiến mọi thứ có vẻ rất chân thật.
“Để có được thần đan của ta thì cần phải chấp nhận nhân quả của ta, dù ngươi là ai cũng sẽ kế thừa di nguyện của chiến tôn Long Môn. Thế gian có vô vàn nhân quả không thể né tránh, ngươi có đồng ý không?”
Một giọng nói vang lên bên tai Lâm Nhất, hắn nhìn về phía trước, người áo xanh vẫn nhắm nghiền mắt, không biết đã chết hay chưa.
Hắn lập tức giật mình, đây chỉ là di nguyện mà đối phương để lại thôi.
Bất kể là ai bước lên tảng đá khổng lồ này, chỉ cần có tư cách nhìn thấy hình ảnh vừa rồi cũng sẽ được hỏi câu hỏi này.
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp: “Ta đồng ý. Nếu một ngày nào đó có ma kiếp giáng lâm, ta sẵn sàng dùng thanh kiếm trong tay mình tiếp nhận tâm nguyện chưa thành của các hạ, giúp bản thân toả sáng, không ngừng tử chiến!”
Soạt!
Hắn vừa dứt lời, bóng dáng áo xanh lập tức bay đi theo gió, giọng nói, dáng điệu, tướng mạo, mọi thứ trong quá khứ đều không còn tồn tại.
Chỉ còn một viên thần đan rực cháy trong ngọn lửa máu như mặt trời bất
diệt thời xa xưa, lưu giữ phong độ tuyệt thế của hắn ta năm đó.