Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốn phương tám hướng, mây giăng chín tầng!
Trước ánh mắt của mọi người, luồng bá khí vô tận lởn vởn trên người Lâm Nhất, nhát kiếm toả ánh sáng còn chói mắt hơn cả mặt trời lập tức chém Kiếm Điêu và Diệp Lưu Vân thành một cơn mưa máu.
Chỉ một nhát kiếm đã giế t chết cả người lẫn chim.
Lâm Nhất không chút do dự, dứt khoát gi ết chết người mà Vương Diễm không ngại vi phạm nội quy tông môn để bảo vệ.
Dưới luồng ánh sáng chiếu rọi, nhát kiếm của Lâm Nhất tựa như thiên thần hạ phàm.
“Bá Kiếm?”
“Lẽ nào đây là Bá Kiếm, kiếm pháp mà nghìn năm qua trong tông môn không có mấy người tu luyện thành công?”
“Nghe nói rất nhiều người tu luyện kiếm này đều bị thương bản nguyên, mất hết tu vi”.
“Thật khó tin, không ngờ ngay cả Kiếm Điêu cũng bị chém chết...”
“Nghe nói kiếm pháp này chỉ có một chiêu, cực kỳ kì quái, rất khó lĩnh ngộ”.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc thốt lên, cảm thấy chấn động.
Họ không chỉ ngạc nhiên cuối cùng Diệp Lưu Vân vẫn khó thoát khỏi cái chết, còn chấn động trước nhát kiếm hắn dùng để giết Diệp Lưu Vân!
Phù Quang vừa mới nguyền rủa Lâm Nhất ngã chết, giờ đây chỉ biết há hốc mồm không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Liễu Nguyệt hơi sững sờ, cảm thấy hoảng hốt, nhát kiếm của Lâm Nhất thực sự khiến nàng ta không kịp trở tay.
Chẳng ai ngờ được cảnh tượng như vậy sẽ xuất hiện.
Mới vừa rồi mọi người còn cười nhạo hắn làm ra vẻ, không biết tự lượng sức mình, còn muốn đuổi theo Kiếm Điêu đã giương cánh bay đi.
Nhưng trong nháy mắt, Lâm Nhất đã vả mặt tất cả mọi người.
Cả đám Liên Minh Quân Tử đều trợn tròn mắt, sắc mặt Vương Diễm tối sầm, suýt không cầm chắc thanh trường kiếm trong tay.