Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất khẽ giọng lẩm bẩm, nửa tháng nay luôn có bầy Huyết Lan đến đánh úp.
Mặc dù đã giết không ít Huyết Lang, nhưng Lang Vương chưa chết thì không có hiệu quả gì lớn.
Lâm Nhất biết đồng thời chiến đấu với ba con Lang Vương thì phần thắng không lớn, hơn nữa dễ bị bọn chúng giữ lại.
Do đó hắn không miễn cưỡng chiến đấu, mà nhờ vào tốc độ của Huyết Long Mã tránh đi trước, không dây dưa với bầy sói này.
“Không chơi cùng chúng mày nữa, Tiểu Hồng!”
Lâm Nhất mặc áo thiên thanh, một tiếng huýt dài, Huyết Long Mã chạy như bay đến.
Trên thân nó tỏa ra khí tức của Huyền Võ tầng bốn, trong yêu sát đáng sợ, uy lực của vương giả vẫn không tan biến.
Không còn thoắt ẩn thoắt hiện như trước kia nữa, mà vô cùng mạnh mẽ.
Hắn phóng người lên ngựa, nhờ vào tốc độ của Huyết Long Mã thoát được sự truy đuổi của bầy sói trong nháy mắt.
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, hắn đã rời khỏi dãy núi Ma Vân hoàn toàn.
Bên rìa dãy núi, mấy con Huyết Lang Vương nhìn Lâm Nhất rời đi mà hú dài không dứt.
Trong mắt bọn chúng chứa đầy sự căm phẫn, nhưng không biết làm gì hơn.
…
Thành Mạc Vân, thành trì ở sát phía Tây quận Tần Thiên.
Trên lầu ba khách đim Vân Lai.
Nơi bàn rượu sát cửa sổ, Lâm Nhất tự rót tự uống, thưởng thức món ngon trên bàn.
Lịch luyện ở dãy núi Ma Vân hơn một tháng, không nếm khói lửa nhân gian, khẩu vị của hắn bây giờ rất tốt.
Thành Mạc Vân là địa điểm nhiệm vụ cấp A năm sao thứ hai của hắn.
Nhưng vẫn còn sớm, không có gì phải vội.
Thành Mạc Vân cũng xem như là tòa thành lớn, trong thành có nhiều võ giả qua lại.
Lúc này trên lầu ba, ngoài Lâm Nhất ra thì còn nhiều võ giả mang đao kiếm, tu vi thâm sâu.
“Các ngươi nghe thấy gì chưa, đạo tặc Mạc La chết rồi!”