Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Thu Thuỷ cau mày, lo lắng nói: “Lâm Nhất, ta cũng không biết nhiều về nơi sâu trong thung lũng này, chỉ dám hái thuốc ở rìa thung lũng. Ngươi đi vào đó mà gặp nguy hiểm gì sẽ rắc rối to đấy”.
“Nếu Lâm huynh muốn vào thì khẳng định cũng đã chắc chắn, Bạch tiểu thư không cần lo lắng”.
Lâm Nhất còn chưa lên tiếng, Bộ Trần đã mỉm cười nói trước.
Tốt nhất tiểu tử này hãy đi xa một chút, vừa nãy Bạch Thu Thuỷ lén nhìn Lâm Nhất mấy lần khiến Bộ Trần và Tiêu Nhiên đứng bên cạnh mà thấy hơi ngượng ngùng.
Hai người đứng gần như vậy mà Bạch Thu Thuỷ cũng chẳng nghiêm túc nhìn bọn họ được mấy lần.
Lâm Nhất đi qua đi lại chỗ dược đồng, thi thoảng ánh mắt Bạch Thu Thuỷ lại nhìn hắn.
Tiêu Nhiên nói tiếp: “Nếu Lâm huynh muốn mạo hiểm thì để huynh ấy đi đi. Ở rìa thung lũng này có ta với Bộ huynh cũng đủ để bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn”.
“Nhưng…”
Bạch Thu Thuỷ còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Nhất đã bước đi, không nhiều lời.
Không lâu sau, bóng hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người, biến mất trong thung lũng hoa.
Giữa muôn ngàn đóa hoa, Lâm Nhất đi vào nơi sâu trong linh cốc, càng đi càng xa, hương thơm độc lạ của hoa thoảng qua chóp mũi, đi giữa rừng hoa lại càng ngửi thấy rõ hơn.
“Xem ra đúng là hương hoa đã thu hút Táng Hoa kiếm!”
Trong mắt Lâm Nhất loé lên một tia mong chờ, tốc độ của hắn không khỏi tăng nhanh hơn.
Hắn rất tò mò là hương hoa gì có thể khiến cho Táng Hoa kiếm chủ động rung lên như thế?
Lẽ nào là vua của các loài hoa?
Táng Hoa kiếm có lai lịch phi thường, ngưng luyện từ thần thuật thượng cổ, khẳng định từng có huy hoàng của nó.
Chỉ là trải qua thời gian dài, linh khí cạn kiệt, đạo vận không còn nên mới trở thành như bây giờ.
Bây giờ Táng Hoa kiếm dưới sự nuôi dưỡng của hương hoa mới chỉ là binh khí cấp Huyền trung phẩm.
Thanh kiếm này ở trong tay hắn đã lâu.
Nhưng chưa bao giờ rung chuyển, bây giờ lại rung lên một cách khó hiểu trong linh cốc, chắc chắn phải có thứ thu hút nó.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là.
Hắn tìm kiếm hương hoa sâu trong linh cốc, bất giác đã đi hơn hai mươi dặm.
Quay đầu nhìn lại đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng phía Bạch Thu Thuỷ bên rìa