Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hân Nghiên nháy mắt rồi một lúc sau cười khúc khích: “Tên nhóc này sao lại như khúc gỗ thế, về nghỉ ngơi trước đi”.
“Không vội”.
Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lấy ra một thứ, đặt trong lòng bàn tay.
“Đây là gì?”
Thiên địa linh khí dồi dào và ngọn lửa màu đỏ máu trong suốt lấp lánh vấn vít không tan trên bề mặt thứ quả kỳ lạ.
Hân Nghiên mở to đôi mắt hạnh long lanh, nhìn ra được thứ quả này bất phàm nhưng lại không đoán được lai lịch.
“Đây là quả Huyết Viêm”
Trên mặt Lâm Nhất lộ ra ý cười, sau đó kể lại đầu đuôi cuộc chiến giữa các công tử với đạo tặc Mạc La ở Ma Vân sơn trang.
Mà sau lại đưa lên phía trước nói: “Sư tỷ, giúp ta chuyển vật này tặng cho đại ca Hân Tuyệt đi”.
Bốp!
Hân Nghiên đập một cái vào đầu Lâm Nhất, cười mắng: “Tên ngốc này, tự mình giữ lấy đi, đồ quý giá như thế huynh ấy nào có chịu nhận”.
Đập cũng đau thật…
Lâm Nhất khẽ xoa đầu, bất đắc dĩ cười, nói: “Thế không được, tạm thời ta cũng không cần dùng đến”.
“Có gì mà không được, lại nói, đồ của huynh ấy chính là của ta, ngươi tặng cho huynh ấy cũng tức là tặng cho ta, bây giờ ta tặng lại nó cho ngươi có được không?”
Hân Nghiên loanh quanh một hồi, khiến Lâm Nhất sắp hồ đồ luôn rồi.
Không cần biết đúng sai, cứ thế nhét thẳng vào túi trữ vật của hắn, để hắn tự bảo quản.
Rồi sau đó dặn dò cẩn thận, nói hắn tuyệt đối đừng để người khác nhìn thấy.
Vật này có khả năng sẽ nâng cao xác xuất đột phá cảnh giới Tử Phủ, một khi xuất hiện, những nhân vật cỡ như tám công tử sẽ ra tay tranh đấu vì nó.
Đợi sau khi Lâm Nhất rời đi, một bóng người đột ngột xuất hiện.
Đó chính là Hân Tuyệt, cao thủ bảng Thiên của Lăng Tiêu Kiếm Các!
“Ca, sao huynh lại đến?”, Hân Nghiên cực kỳ bất ngờ hỏi, ngay sau đó nhớ ra, những lời nói trước đó có lẽ đều đã bị huynh ấy nghe hết rồi.
Gương mặt không khỏi thoáng ửng hồng, nhưng rất nhanh sau đó lại làm bộ như chưa từng có việc gì xảy ra cả.
“Có người tặng ta quả Huyết Viêm quý giá như thế, ta đương nhiên phải đến rồi”.
Hân Tuyệt tủm tỉm cười nhìn Hân Nghiên, cố ý nói.
“Thế nào, huynh còn có lý à? Tiểu sư đệ tặng đồ cho huynh, huynh thực sự dám nhận sao?”
Hân Nghiên lập tức đanh mặt hỏi.
“Không nhận, không nhận, dù gì thì của ta cũng là của muội”.
Ở trước mặt muội muội nhà mình, vẻ mặt Hân Tuyệt vĩnh viễn đều là chiều chuộng, thấy cô ta đanh mặt lại thì lập tức xin tha.
“Hừ, thế còn tạm được”.
Hân Nghiên cười tinh nghịch, sắc mặt lúc này mới dịu lại, nghiêm