Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Diễm cũng không vội vã, cười tủm tỉm chậm rãi bước tới.
“Bẩm Lạc trưởng lão và Bạch trưởng lão, đã có kết quả về người hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên”.
Người trưởng lão từ trong núi Mai Kiếm đi ra, kính cẩn bẩm báo.
Bạch Đình đung đưa tách trà, cười nhẹ: “Nói đi”.
“Đệ tử ngoại môn hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên chính là Chung Vân Tiêu”.
Xoảng!
Tách trà trong tay Bạch Đình lập tức rơi xuống đất rồi vỡ tan tành, không phải Sở Hạo Vũ?
Từ khi nào ngoại môn Kiếm Các lại xuất hiện một người tên Chung Vân Tiêu?
Người giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên không phải Sở Hạo Vũ, Diệp Tu hay Giang Phong, mà là một người chưa ai nghe nói đến.
Bạch Đình đầy tự tin lập tức trợn mắt lên, không chỉ ông ta mà những trưởng lão khác và thủ lĩnh của các liên minh cũng sửng sốt.
Ai là Chung Vân Tiêu?
Ai là Chung Vân Tiêu?
Từ các trưởng lão trên bục quan vân cho tới thủ lĩnh của các liên minh đều ngẩn người.
Họ chưa nghe nói đến cái tên này bao giờ, cả đám trưởng lão mở to mắt nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ. bg-ssp-{height:px}
Vụ cá cược năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm gây chấn động, với mấy trăm liên minh đặt cược.
Kết quả người giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên không phải Sở Hạo Vũ được mọi người hi vọng, cũng không phải Diệp Tu và Giang Phong khá được yêu thích, và cũng không phải Lâm Nhất ít được chú ý.
Mà là một cái tên chưa từng nghe nói, tất cả các trưởng lão và thủ lĩnh các liên minh đã tự tin tuyên thệ đều bị vả mặt.
“Cái quái gì vậy, ai mà biết Chung Vân Tiêu này là ai?”
“Chưa nghe nói bao giờ, hoàn toàn không biết, không có tin đồn nào cả”.
“Có khi nào là mấy người không quan tâm thứ hạng không? Ta cũng có quen biết một số người như vậy, tất cả họ đều là những kẻ cuồng tu luyện, chỉ biết đi ra ngoài lịch luyện chém giết hoặc về tông môn vào Vạn Kiếm Đồ tu luyện, thực lực và tu vi rất đáng sợ”.
“Nếu nói như vậy thì cũng có khả năng lắm, dù sao ngoại môn cũng có mấy chục nghìn người, không ai dám cam đoan không có cao thủ ẩn nấp”.
“Nhưng kết quả này làm người ta bất ngờ thật đó, thực sự không thể ngờ tới được”.
Mọi người trên bục quan vân bàn tán vô cùng sôi nổi, ai ai cũng đang dò hỏi lai lịch của Chung Vân Tiêu.
Bạch Đình, người tự tin chắc chắn là Sở Hạo Vũ, có vẻ mặt cực kỳ khó coi, ông ta nhìn về phía trưởng lão báo tin: “Ngươi có chắc là không nhầm chứ? Uy áp của cỏ Kiếm Hoàng cực kỳ đáng sợ, làm sao có người có thể hái được cỏ Kiếm Hoàng trước Sở Hạo Vũ?”
Vị trưởng lão kia run rẩy, cảm nhận được cơn giận của Bạch Đình, áp lực như núi, trầm giọng đáp: “Đúng thật tên là Chung Vân Tiêu, lão phu nghe rất rõ, hắn đi cùng đám người Lâm Thu Sam, nhìn có vẻ rất thân thiết”.
“Ngươi lui xuống đi, tiếp tục giữ gìn trật tự của cuộc chiến đồng minh. Ha ha, cuộc chiến đồng minh càng ngày càng thú vị”.
Lạc Phong cười tủm tỉm ra lệnh, ông ta