Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đây chính là cỏ Kiếm Hoàng sao? Cho dù không thể ngưng tụ kiếm ý, chỉ riêng tinh hoa nhật nguyệt mà nó chứa đựng thôi cũng đã đủ để gọi là bảo vật quý hiếm rồi”.
Trần Lăng nhìn chằm chằm cỏ Kiếm Hoàng, hai mắt phát sáng, có cảm giác như đang mơ.
Vẻ mặt Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền cũng rất cảm khái, đến giờ họ vẫn không tin được Lâm Nhất thật sự sẽ chia bảo vật quý hiếm thế này cho mình.
“Đúng thế, chuyến đi này cũng đáng”.
Lâm Nhất cầm cỏ Kiếm Hoàng mà vô cùng cảm động, sau đó hắn hái lá ra, đưa cho mỗi người một nhánh.
“Đa tạ Chung sư huynh”.
“Đúng là hổ thẹn, chuyến đi này không giúp được gì cho Chung sư huynh, ngược lại huynh còn chia cỏ Kiếm Hoàng cho chúng ta nữa”.
“Chung huynh, Lâm Thu Sam nợ huynh một ân huệ, sau này cần gì huynh cứ nói với ta một tiếng”.
Ba người trịnh trọng cảm tạ, vô cùng biết ơn, nhất là Lâm Thu Sam, nàng ta nhìn Lâm Nhất với ánh mắt rất thành khẩn, tỏ ý hắn hãy nhận lời hứa này.
Dưới lớp mặt nạ Quỷ, Lâm Nhất nở nụ cười nhạt: “Ai lại từ chối ân huệ của tông tộc Lâm Thị ở Đại Tần đế quốc này chứ?”
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên mặt Lâm Thu Sam, nàng ta biết đây chỉ là lời nói khách sáo của Chung Vân Tiêu, nhìn phong cách hành sự của hắn, hắn nào sẽ để ý đến thân phận trực hệ tứ đại tông tộc của mình.
Lâm Yên không để ý đến cỏ Kiếm Hoàng lắm mà chỉ cười nhẹ bảo: “Chung sư huynh, cuộc chiến đồng minh sắp bắt đầu vòng hai rồi, huynh sẽ đi cùng chúng ta chứ?”
“Thôi, đến lúc đó sợ ta sẽ thêm phiền phức cho mọi người”. bg-ssp-{height:px}
Đến vòng hai muốn không tiết lộ danh tính rất khó. Ứng phó với mười hạng đầu bảng Nhân chắc chắn sẽ không đơn giản như đối phó với đám Cố Vân Phi hay Tiêu Phong, bọn họ đều có sát chiêu chủ chốt, lơ là một chút sẽ trọng thương ngay.
Đặc biệt là ba hạng đầu bảng Nhân, ai cũng không thể coi thường.
Lâm Nhất không sợ, binh đến tướng chặn, nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác thì không hay.
“Ồ”.
Trong mắt Lâm Yên có một chút thất vọng, nàng ta nói nhỏ: “Vậy nếu sau này Chung sư huynh đến Đế Đô thì nhớ tới nhà chúng ta chơi nhé, ta và tỷ tỷ sẽ tiếp đãi huynh”.
“Được, có thời gian ta sẽ đến”.
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, chắp tay chào tạm biệt.
Sau khi hắn đi được một đoạn, Lâm Yên mới lưu luyến dời mắt, nhìn Lâm Thu Sam hỏi: “Tỷ à, tỷ nghĩ huynh ấy có tới nhà chúng ta không?”
Lâm Thu Sam cười bảo: “Nha đầu muội nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ đã động lòng rồi? Người ta có diện mạo thế nào muội còn chẳng biết kia mà”.
“Đúng! Người này đeo mặt nạ suốt, chắc chắn rất xấu xí”.
Điền Phi ra vẻ đoan chính, nghiêm túc nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Yên bỗng trở nên không vui, lông mày hơi