Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Yên nghi hoặc nhìn Lý Vô Ưu.
“He he, Lý Vô Ưu của Lạc Già Sơn”.
“Ta biết ngươi, trong Cửu Tinh Tranh Bá chính ngươi và Lâm Nhất cùng nhau giết Vương Ninh!”
Mắt Lâm Yên sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.
Mặt Lâm Thu Sam tái nhợt, nhưng lại thoáng qua vẻ nghi hoặc không dễ phát hiện, Lý Vô Ưu của Lạc Già Sơn?
“Đan Kiếm Vân đâu?”
Thanh niên áo xám thấy Lâm Nhất tới gần thì thô lỗ hỏi.
“Không có”.
Lâm Nhất thành thật trả lời, hắn không giống như những người khác chỉ luyện hoá được một viên đan Kiếm Vân, năm viên đan Kiếm Vân của hắn đều luyện chế với cỏ Kiếm Hoàng cùng một lúc.
“Xem ra không giết một người thì các ngươi vẫn tưởng ta dễ tính!”
Thanh niên áo xám tức giận vô cùng, trong mắt loé lên tia sáng lạnh, sát khí trên người lần đầu bộc phát ra.
Không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo, khí tức băng giá khiến người ta run sợ.
“Chung huynh cẩn thận!”
Trần Lăng và Cố Bắc Huyền quỳ trên đất, vội vàng lên tiếng nhắc nhở, hai người bọn họ biết rất rõ thực lực của đám thanh niên áo xám này đáng sợ đến mức nào. bg-ssp-{height:px}
Đến cả đám người Cố Bắc Huyền và Nguỵ Tùng Hàn cũng đều khẽ lắc đầu, thực lực của Chung Vân Tiêu này mặc dù mạnh.
Nhưng xét cho cùng, so với đám đệ tử nội môn này thì vẫn kém hơn một chút, vậy mà đến bây giờ hắn vẫn không nhìn ra được tình hình, cố tình chạy đến đây chịu chết.
Xoạt!
Hàn mang lạnh lẽo sắc bén, chỉ thấy quang mang loé lên, thanh kiếm trong tay thanh niên áo xám liền đâm qua, trực tiếp đâm thẳng vào chỗ hiểm trên yết hầu của Lâm Nhất, cú đâm cực kỳ hung hiểm.
Tốc độ nhanh quá!
Đám người Lâm Thu Sam nhìn mà kinh hãi, trái tim bỗng chốc treo ngược lên.
Bên dưới bức tượng đá, bốn thanh niên đầy vẻ lạnh lùng đứng chắp tay sau lưng, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, Điền sư đệ coi như đã thực sự nghiêm túc rồi.
Hồng hộc!
Nhưng Lâm Nhất âm thầm vận chuyển Thất Huyền Bộ, một chân bước qua, phảng phất như đang đi dạo trong vườn, nhẹ nhàng tránh thoát.
“Chậm quá, kiếm pháp này của ngươi là học từ rùa à?”
Một kiếm đâm hụt, bên cạnh vang lên tiếng cười trêu trọc của Lâm Nhất, âm thanh cực kỳ chói tai.
“Muốn chết!”