Lâm Thu Sam khẽ thở dài, mấy người có thể đi được đến bây giờ, cuối cùng còn lấy được đá Diễm Tinh, quả thực là gặp quá nhiều may mắn.
Ánh mắt nàng ta rơi lên bóng lưng của người thiếu niên kia, cũng không biết phải trả lời Lâm Yên thế nào.
Trên khu Kiếm Chủng chỉ còn lại năm người, ngoại trừ Thường Hạo ra, bốn người còn lại đều từng có thù hận cũ với Lâm Nhất. Nếu như vẫn cố ở lại trên đó, chỉ sợ… cục diện của Lâm Nhất sẽ không hay.
Trên bục Quan Vân, sắc mặt của rất nhiều trưởng lão và người đứng đầu các đồng minh đều có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Quan sát cuộc chiến từ đầu tới tận bây giờ, đã trải qua không ít lần choáng ngợp, trước mắt rốt cuộc cũng đến vòng quyết chiến cuối cùng. Trên mỗi thanh cổ kiếm bên trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Lâm Nhất vẫn đứng thẳng lưng vững vàng, khiến không ít người đều cảm thấy bất ngờ.
Trước đó, chẳng có ai từng coi trọng hắn.
Thậm chí hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chẳng thể bước vào nổi vòng thứ hai mà sẽ bị chết yểu ngay từ vòng một.
Nhưng chẳng ai ngờ tới được, người thiếu niên này lại vẻ vang tiến thẳng vào vòng cuối cùng. Thậm chí, ở vòng thứ nhất còn hoá thân thành Chung Vân Tiêu, oanh liệt cướp được cỏ Kiếm Hoàng, ép hết sự huênh hoang của mười người đứng đầu bảng Nhân xuống.
Bên trong Kiếm Chủng, phong thái vẫn như cũ không hề suy giảm, vừa mới ra tay, đám nhân tài của Hàn Chính Dương liên thủ lại cũng vẫn bị hắn đàn áp dễ dàng.
Một bộ Long Hổ Quyền, một bộ Thất Huyền Bộ, một bộ Long Tượng Chiến Thể Quyết khiến tất cả những người trước đó nghi ngờ hắn phải ngậm hết miệng lại.
Trước mắt, lại trở thành một trong năm người cuối cùng, nghiễm nhiên được xếp vào mười thứ hạng đầu.
Nhưng mà ít nhiều vẫn có một số người không hề coi trọng hắn, bọn họ có suy nghĩ giống với Bạch Đình. bg-ssp-{height:px}
“Vào được mười hạng đầu rồi mà còn chưa thoả mãn à?”
“Đâu chỉ mười thứ hạng đầu, bây giờ hắn mà rút lui thì chắc chắn là nằm trong năm người đứng đầu rồi. Nhập Tông mới nửa năm, có thể đạt được thành tích như vậy trong cuộc chiến đồng minh chất lượng nhất trong cả trăm năm nay thì đã đủ để kiêu ngạo rồi. Đáng tiếc, người thiếu niên này dường như vẫn chưa thoả mãn…”.
“Thành tích như vậy, đã phá kỷ lục của Tông môn trong cả trăm năm nay rồi, còn muốn tranh vị trí đứng đầu, e là cũng có chút lòng tham”.
“Quá tham lam thì không tốt, tiền đồ sáng lạn như vậy, nếu như chết ở trong Kiếm Chủng thì cũng quá là đáng tiếc rồi”.
Rất nhiều trưởng lão đều đã thay đổi cách nhìn đối với Lâm Nhất, trong giọng điệu lời nói cũng đều là vẻ lo lắng. Dù gì, hắn nhập Tông mới được nửa năm, luận về nền tảng vẫn còn kém hơn những người khác một chút.
Trên bục Quan Vân Hân Nghiên của Lạc Già Sơn, trong đáy mắt thoáng qua vẻ nghiêm trọng, cô ta trước giờ vẫn luôn rất tự tin với Lâm Nhất mà cũng không kiềm được cảm thấy thấp thỏm bất an.
Trên gương mặt xinh đẹp, trong đôi mắt long lanh ánh nước nhuốm đầy vẻ sầu lo. Những ngón tay ngọc ngà có chút mất khống chế mà miết vào nhau, cắn chặt răng không nói năng gì.
Bên trên Kiếm Chủng vắng vẻ, Huyết Linh Quỷ Hoả vẫn cháy bùng bùng không ngớt, từng thanh cổ kiếm cắm giữa ngọn lửa, lưỡi lửa lay động theo từng cơn gió thổi tới, phát ra những âm thanh kiếm ngâm dữ tợn nhưng lại mang đầy vẻ băng lạnh tiêu điều của sự giết chóc.
Băng và lửa hoà trộn một cách quỷ dị với nhau, bầu không khí quái gở dần tràn ra giữa năm người đang đứng.
Trong miếng ngọc bội Tử Tinh đeo nơi thắt lưng của năm người, ánh sao sáng bắn ra tứ phía, xung quanh người bọn họ như được tắm bởi từng đốm từng đốm ánh sao.