Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như là người thường, chết thì thôi, trong cuộc chiến đồng minh trăm năm có một này đã có quá nhiều người chết rồi.
Nhưng Lâm Nhất lại khác, trước cuộc chiến đồng minh hắn đã khiến chuông cổ nghìn năm kia kêu vang khắp trời, ngày sau ắt sẽ trở thành yêu nghiệt!
Sau cuộc chiến đồng minh, cả một đường chém giết, thể hiện tiềm lực khủng khiếp.
Đến cuộc chiến cuối cùng, trong năm người hắn là trẻ nhất, chẳng qua mới mười bảy tuổi mà thôi, tiền đồ còn rất xán lạn.
Tuổi tác như vậy, thanh xuân mơn mởn mà đã mất đi rồi, quả là khiến người ta sinh lòng tiếc nuối.
Rất nhiều người nghĩ đến hắn sẽ thua, nhưng không ai ngờ đến hắn sẽ chết trong cuộc chiến đồng minh.
“Ha ha ha, cái đồ chó con này cuối cùng cũng chết rồi!”
Vương Diễm của liên minh Quân Tử thoáng vẻ sung sướng trong đáy mắt, gương mặt vặn vẹo trông có chút điên cuồng. Lâm Nhất chính là cái dằm trong tim hắn ta, từ sau khi hắn bị ba đao sáu lỗ thì sự thù hận trong hắn đối với Lâm Nhất đã lên đến mức trước giờ chưa từng có.
Cho nên hắn một lòng muốn Lâm Nhất phải chết, không tiếc bất kỳ giá nào, từ việc bỏ nhiều tiền để đưa ra lệnh truy nã đã có thể thấy được.
Đến nay, Lâm Nhất rốt cuộc cũng chết rồi, hằn làm sao mà không vui mừng cho được.
“Không!”
Nơi tất cả mọi người của Lạc Già Sơn tập chung, Hân Nghiên hét lên thất thanh, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, từ trên bục cao vạn trượng tung người nhảy xuống, khiến tất cả mọi người sợ hết cả hồn.
“Hân Nghiên sư tỷ!” bg-ssp-{height:px}
Nhóm người Mặc Thành kinh hoàng biến sắc, đây là vách đá cao vạn trượng, cho dù có là tu vi cảnh giới Huyền Võ mà nhảy xuống thì cũng không dễ chịu phải không.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên hết sức, đến cả mặt của Mai hộ pháp ở trên bục cao trấn thủ cũng khẽ biến sắc, lắc lắc đầu.
Duy chỉ có Vương Diễm sau cơn thảng thốt thì niềm vui sung sướng trong lòng lại càng nhiều thêm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta từng nói, sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
“Vương sư huynh, hình như không đúng. Ta nhớ trên lưng Lâm Nhất có đeo một kiếm hạp…”.
Lãnh Mạc bên cạnh như nhớ đến cái gì, nhỏ giọng nói.
“Không phải Lâm Nhất?”
Sắc mặt Vương Diễm lập tức thay đổi, nhưng ngay sau đó bật cười nói: “Bốn người liên thủ vây giết, hắn không chết thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bốn người bọn họ liên thủ mà còn không giết được một người không bằng?”
Nhưng trên bục Quan Vân, tất cả các trưởng lão đã bắt đầu lầm bầm nói chuyện với nhau.
“Hình như không phải Lâm Nhất thật…”.
“Hồng lão, ông có nhìn rõ không?”
“Nhanh quá, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã rơi vào