Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Hoa công chúa ngồi ở vị trí chủ toạ hờ hững nói: “Đến giới hạn thì dừng, ngươi đã thua rồi, tiếp tục đấu nữa cũng không thay đổi được gì”.
“Đường Thông trở về đi”.
Sắc mặt Lạc Phong trưởng lão hơi khó coi, không những bại mà còn bại nhanh như vậy. Lời nói này của Phượng Hoa công chúa lại càng khiến ông ta cảm thấy chẳng có chỗ nào để giấu mặt nữa, ý tứ trong lời nói này rõ ràng là nếu tiếp tục đánh nữa thì chỉ có tự rước nhục mà thôi.
“Còn chưa dùng hết mười chiêu, Thuỷ Nguyệt Kiếm Pháp chẳng qua cũng thường thường, Lăng Tiêu Kiếm Các tự xưng là đệ nhất kiếm đạo của Đế Quốc Đại Tần, ta thấy cũng chỉ là hư danh thôi”.
Lông mày Trần Nham nhướn lên, lạnh lùng quát: “Hoa Hồng Máu Hân Nghiên, cô còn không ra tay nữa, ta sẽ coi như Lăng Tiêu Kiếm Các hết người rồi đó!”
Chưa đến mười chiêu, đánh bại Đường Thông!
Trần Nham trước đó chưa từng có ai nghe danh nhưng lại chính là một hắc mã đầy thực lực, chẳng trách lại tự tin như thế, dám đứng ra đánh trận đầu.
Bây giờ lại khiêu chiến Hân Nghiên, bất kể là Hân Nghiên có đi ra ứng chiến hay không, thế cục của Lăng Tiêu Kiếm Các đã trở nên gay go rồi.
Nếu ứng chiến, đường đường là một trong tứ đại cao thủ của tầng lớp thứ ba lại bị một kẻ ưu tú mới nổi ép phải ra tay. Không nghi ngờ gì đã chứng thực lời nói của Trần Nham, Lăng Tiêu Kiếm Các quả thực đã hết người rồi, đến một nhân vật ưu tú mới nổi của Hỗn Nguyên Môn cũng không ngăn được.
Còn nếu không ứng chiến?
Nếu như Đinh Nham và Vương Tranh lại bại dưới tay hắn, vậy thì Trần Nham quả thực đã một bước bay lên tận trời xanh, đánh vào mặt của Lăng Tiêu Kiếm Các một cái vang dội.
Hỗn Nguyên Môn trưởng lão Văn Ngạn Bác trên mặt lộ ra ý cười hài lòng, không ngờ trước đó chưa từng coi trọng Trần Nham mà hắn ta lại giúp Hỗn Nguyên Môn có được sự mở đầu tươi sáng và đầy bất ngờ như vậy.
“Thoả ước nguyện của ngươi!”
Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, Hân Nghiên trầm sắc mặt, bật người bay lên không trung sau đó vững vàng đáp xuống chính giữa điện.
Trần Nham lim lim môi nhìn Hân Nghiên với thân hình nóng bỏng đứng cách đó hơn mười bước. Nữ nhân này là thứ đồ tốt, trong Đế Quốc Đại Tần có không biết bao nhiêu đàn ông đều thèm muốn được đè cô ta bên dưới người mình.
Đáng tiếc… gần như chẳng có ngoại lệ nào, đều đã phải chết dưới kiếm của cô ta
Danh xưng Hoa Hồng Máu cũng từ đây mà ra.
Hoa Hồng có gai, trên gai nhuốm máu, hoa mặc dù kiều diễm, có thể ngắm từ xa nhưng không thể chơi đùa.
“Hân Nghiên ứng chiến rồi!”
“Không ngờ mà, Lăng Tiêu Kiếm Các vậy mà lại để một kẻ không có tiếng tăm gì ép đến bước đường này, đúng là thê thảm”.
“Chậc chậc, hơi thảm một chút…”.
“Đừng nói nữa, tập trung thưởng thức đi. Bất kể thế nào, thực lực của Hân Nghiên là quá rõ ràng, đâu phải hạng chỉ có hư danh”.
Hoa Hồng Máu Hân Nghiên, không chỉ