Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đáng sợ quá, Bạch Du thật sự cường hãn, chẳng trách Vương Hàn dám nói ba chiêu là thắng. Chỉ dựa vào khí thế của một quyền này, đệ tử Huyền Võ tầng tám cũng không dám tay không chống lại, ta thấy chưa chắc đã cần đến ba chiêu”.
Quá mạnh… Bạch Du vừa ra tay, mọi người như bừng tỉnh từ giấc mộng, hiểu ra tại sao hắn ta lại ngông cuồng đến thế.
Thiếu niên này có tư cách kiêu ngạo.
Đến khi hắn ta đi được mười bước, tới trước mặt Lâm Nhất diễn hoá ra dị tượng rồng cuốn hổ chồm, nuốt chửng núi sông. Một rồng một hổ, hai hư ảnh đồng thời xuất hiện sau lưng hắn ta.
“Long Hành Hổ Bộ sao?”
Lâm Nhất không né cũng không tránh, tĩnh lặng như nước, khí thế ung dung đột nhiên trở nên sắc bén.
Từng đợt kiếm thế tản ra từ trên người hắn như sóng biển, cả người như hoá thành một hồ nước, mặt hồ như một tấm gương phản chiếu mây trời, sóng biển.
Nước chảy vô hình!
Lâm Nhất vừa phất tay, kiếm Táng Hoa trong hộp đựng kiếm bay ra nằm gọn trong tay hắn, khi quyền mang sắp tới trước mặt, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bịch!
Thân kiếm lập loè sáng rực, hoa tường vi bay múa như mộng như ảo. Kiếm thế lay động không ngừng, như nước như mây, vô hình vô tướng.
Rắc!
Một quyền như rồng như hổ, nuốt chửng núi sông khoá chặt Lâm Nhất. Nhưng vào khoảnh khắc nó đáp xuống, cuồng phong dấy lên khắp trời, gió vén tóc mai trước trán Lâm Nhất để lộ khuôn mặt điển trai, bình tĩnh như nước của hắn.
Nhưng thanh kiếm hắn đâm ra lại là một bức tranh sóng yên biển lặng, đột nhiên một con sóng nổi lên, cao tới trăm trượng tựa như rồng điên cuồng gầm thét, ùn ùn kéo tới.
Bạch Du sửng sốt, không ngờ kiếm thế của Lâm Nhất lại kỳ quái đến vậy. Một quyền vừa nãy rõ ràng đã đánh trúng rồi nhưng khi sắp đáp xuống, đối phương lại nhẹ nhàng di chuyển khiến quyền đó lặng lẽ trượt qua như nước chảy mây trôi.
Trong mắt người ngoài, Lâm Nhất như không di chuyển đã tránh được quyền đó của Bạch Du.
Nhát kiếm bay ra càng thêm hỗn loạn, dưới sự gia trì của kiếm ý, kiếm thế mạnh đến mức mọi người đều chấn động.
“Tàng Long Ngoạ Hổ!”
Mà Bạch Du cũng rất lợi hại, tay trái hoá thành núi rồng, tay phải hoá thành núi hổ. Đối mặt với một kiếm điên cuồng bất chợt ập tới, năm ngón tay hắn ta nắm chặt, hai quyền va chạm dữ dội.
Rầm!
Tựa như núi rồng và núi hổ va chạm mạnh, trong tiếng nổ kinh thiên động địa, hợp thành núi rồng hổ. Đỉnh núi hang hổ, chân núi đầm rồng, tàng long ngoạ hổ!
Keng!
Một chiêu thức phòng ngự mạnh nhất trong Long Hổ Quyền mạnh mẽ ngăn lại nhát kiếm chí mạng này.
“Phục Ma Ấn!”
Bạch Du không có thời gian để tâm đ ến kiếm kình hỗn loạn trong cơ thể, cắn răng, hai tay nhanh như chớp ngưng kết Phục Ma Ấn. Đột nhiên toàn thân hắn ta được bao phủ bởi