Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vén mây thấy trăng, đêm không còn tối.
Kiếm chém ra, Song Nguyệt Tranh Huy, trên trời một vầng trăng, dưới nước một vầng trăng, chỉ vì thanh kiếm trong tay Lâm Nhất.
Dưới thế tấn công liên tục của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, Nhạc Thanh và Tả Vân đã khó mà ứng phó từ lâu. Bây giờ Lâm Nhất lại sử dụng chiêu Song Nguyệt Tranh Huy này, hai người lập tức thất thế, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu nữa.
Nhưng điều khiến các trưởng lão của tông môn ở đại điện Quỳnh Đài khiếp sợ nhất chính là kiếm ý bộc phát theo sau Song Nguyệt Tranh Huy.
Tia kiếm ý đó cắt ngang đất trời, mờ ảo linh động, không nhiễm bụi trần, thông suốt một đường, trong veo sáng rực, rõ ràng đã gần tiếp cận đến Tiên Thiên kiếm ý rồi.
“Không ngờ lại là hắn”.
Trưởng lão đầu trọc của Huyền Thiên Tông sửng sốt, suy sụp ngồi xuống, ánh mắt mất hồn mất vía.
Theo sự kịch liệt của trận luận bàn tỷ thí, mọi người đã quên mất chuyện kiếm ý kinh động cả nửa phủ công chúa đêm qua từ lâu.
Nó chẳng khác nào một giấc mộng, như mây khói thoảng qua.
Nhưng kiếm ý trên người Lâm Nhất cùng với mấy trăm thanh bảo kiếm cắm trên nền đất làm bằng ngọc thạch tựa như đang bái lạy vương giả đã cho mọi người biết một điều, rằng chuyện xảy ra đêm qua không phải ảo ảnh mà là sự thật!
“Chết tiệt, sao lại là tiểu tử này, sao có thể chứ!”
Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn tức đen mặt, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa.
Trước đó ông ta còn kiêu ngạo nói đợi đến lúc luận bàn sẽ giẫm Lăng Tiêu Kiếm Các dưới chân, khiến bọn họ mất hết mặt mũi. Nhưng bây giờ đầu tiên là Hân Tuyệt chấn động lòng người, sau đó là Lâm Nhất liên tục đánh bại đối thủ.