Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ, ngay cả một chọi hai mà Lâm Nhất cũng có thể chiến thắng, khí thế quật khởi, không thể ngăn cản.
E rằng chẳng những uy danh của Lăng Tiêu Kiếm Các không bị ảnh hưởng mà còn được đề cao, không ai dám xem thường nữa.
Sau ngày hôm nay, chắc chắn cái tên Lâm Nhất này sẽ vang danh khắp đại Tần, không ai không biết.
Trong trận đấu này, Hỗn Nguyên Môn thất bại thảm hại, thua không còn manh giáp!
Trưởng lão Lạc Phong của Kiếm Các đờ người ra, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ, cười nói: “Tiểu tử này giấu hay thật, nếu biết là hắn, ta đâu cần phải thấp thỏm trên buổi tiệc của công chúa Phượng Hoa như thế chứ”.
Hân Nghiên cười nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều: “Hì hì, dù tiểu sư đệ có nói ngài cũng sẽ không tin. Nhưng tiểu sư đệ của chúng ta đúng là ngày càng giỏi”.
“Đúng vậy”.
Nhớ tới trước đó mình còn chê bai Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của Lâm Nhất, Lạc Phong cười cảm thán, như buông được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Đường Thông thì cười khổ: “Không có so sánh thì không có tổn thương. Cùng tu luyện Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, nhưng ta lại không bằng một góc tiểu sư đệ”.
Lúc trước trong Huyền Võ điện, mình còn cùng Lâm Nhất chọn kiếm pháp.
Hắn ta còn từng khuyên Lâm Nhất đừng chọn Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, hoàn toàn không ngờ kiếm pháp này ở trong tay Lâm Nhất lại có uy lực đến thế.
Trên mặt mọi người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều tỏ vẻ vui mừng, còn trưởng lão và đệ tử của tông môn khác thì mang sắc mặt khó coi, không ngừng than thở.
“Dù kiếm ý này không phải Tiên Thiên kiếm ý thật sự, nhưng Lâm Nhất còn trẻ như thế, ba năm sau, chưa chắc hắn không thể nắm giữ hoàn toàn Tiên Thiên kiếm ý”.
“Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, sau ngày hôm nay, e rằng không ai có thể ngăn cản sự quật khởi của hắn”.
“Trước đó có Bạch Du rồi đến Tào Kiệt, bây giờ thì cả Tả Vân và Nhạc Thanh liên thủ cũng thua dưới kiếm của hắn. Hắn nổi bật như vậy, không biết Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ vui mừng đến mức nào”.
Mọi người đều cảm thán, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt khâm phục và kính nể, ngoài ra còn đầy sự ghen tị.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Nguyệt trong Thần Sách Doanh chứa đầy sự giận dữ, nàng ta không muốn nói một lời.
Nàng ta vô cùng đau đầu, cứ mãi nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
E rằng chuyện bất đắc dĩ nhất trên đời chính là chuyện này rồi, sử dụng hết mọi mưu ma chước quỷ, nhưng người mình ghét chẳng những không bị gì mà còn trở nên nổi bật hơn, còn mình thì chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từng bước quật khởi.
Người này là khắc tinh của cuộc đời nàng ta sao?
Liễu Nguyệt giận dữ thầm tự hỏi mình, từ sau khi gặp phải Lâm Nhất, nàng ta muốn làm gì cũng gặp phải trắc trở.