Nội tâm của Trường Ca Ngữ Tình khẽ động, lại nghĩ đến thủ đoạn của chủ mẫu theo bản năng rung mình một cái.
Trường Ca Nguyệt không chừa cho nàng ta cơ hội, nói thẳng, “Nhị tỷ, nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử một chút!”
Trường Ca Ngữ Tình mắt bị dính nước tiêu nóng, không nhìn thấy được thần sắc của Trường Ca Nguyệt, nhưng trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, “Ta nói, ta nói, vòng tay này là do Ôn biểu ca tặng cho ta!”
Trường Ca Nguyệt giễu cợt, “Ôn biểu ca? Ôn Văn Hào?”
Không thể không nói, Trường Ca Ngữ Tình này thật đúng là nhân cơ hội nhận thân thích, coi như Ôn Văn Hào là biểu ca nhưng cũng là biểu ca của Đại tiểu thư Trường Ca Ngữ Yên cùng Ngũ tiểu thư Trường Ca Ngữ Kiều.
Còn nàng ta chỉ là thứ nữ, cũng dám cùng Ôn gia nhận thân thích!
Trường Ca Ngữ Tình vội vàng gật đầu, nói “Ngươi hôm nay dám làm tổn thương ta, mẫu thân cùng phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngay cả biểu ca cũng sẽ…cũng sẽ…”
“Hahaha…” Trường Ca Nguyệt giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian!
Cừu hận giữa nàng đối với Ôn Văn Hào day dưa không dứt, nhưng còn đối với vị thứ tiểu thư này Đại công tử tướng phủ sẽ quan tâm đến nàng ta sao?
Hơn nữa, hai vị chủ mẫu của hai nhà vốn là thân tỷ muội ruột thịt cho nên sự tình hai nhà chính là “đã thân càng thêm thân”, không cần phải làm thông gia gì nữa cả.
Nếu có đi nữa, thì cũng là Trường Ca Ngữ Yên hoặc Trường Ca Ngữ Kiều gả đi, Trường Ca Ngữ Tình chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi!
“Ngươi cười cái gì, không phải biểu ca không tặng đồ cho ngươi, cho nên ngươi mới ghen tỵ với ta không phải sao?”
Đúng, nàng ta nhất định là ghen tỵ với mình, nếu không thì nàng ta làm sao có thể vừa mới nhìn thấy vòng tay biểu ca đưa cho mình lại giống như phát điên như vậy! (tự tin quá rồi thím =))))
Nghĩ tới đây, Trường Ca Ngữ Tình bỏ qua đôi mắt đang chịu đau, mở miệng định châm chọc, lại nghe được Trường Ca Nguyệt nói, “Đem vòng tay tháo xuống!”
Trong lòng Trường Ca Ngữ Tình nhịn không được nổi lên đắc ý, đích nữ mà cũng phải đi ghen tỵ với mình! (má này ăn cái gì mà lầy thế=.=)
“Ngươi muốn nam nhân tặng đồ cho ngươi, thì chính mình tự đi cầu đi nha. Ở chỗ này ra vẻ ta đây với ta làm gì? A, ta quên mất, bộ dạng này của ngươi chỉ khiến cho người ta buồn nôn…A, tay…tay của ta…”
Trường Ca Nguyệt vung trường tiên lên, trong nháy mắt cổ tay của ả liền bị trật khớp!
“Tiện nhân, ngươi làm gì với ta…Ngươi…” Tay của nàng chẳng những có thể múa trường tiên, còn có thể vẽ tranh, làm thơ nữa nha, mà giờ…
Trường Ca Nguyệt nhìn vòng tay, căn bản là không có để ý tới Trường Ca Ngữ Tình đang nổi điên!
Vòng tay này là của hồi môn của nàng năm đó gả cho Thái tử. Chỉ là, không phải Ôn đại phu nhân hay Ôn Thừa tướng đưa cho nàng, mà là nội tổ mẫu (bà nội) Lưu thị đưa cho.
Bây giờ nghĩ lại, nàng mới hiểu được vì sao năm đó Đại phu nhân lại đóng giả làm hiền mẫu đối tốt với nàng như vậy, e là vì nể mặt mũi của Lưu thị mà thôi.
Mẹ ruột của nàng vốn là nha hoàn rửa chân bên cạnh Lưu thị, chỉ là Lưu thị rất yêu thương nàng, không muốn nàng gả cho Thái tử, trong cái Ôn gia đó, cũng chỉ có nội tổ mẫu là thật tâm vì nàng mà lo lắng.
Mà vòng tay này là vật duy nhất nội tổ mẫu để lại cho nàng, thế nhưng lại bị tên súc sinh Ôn Văn Hào kia tùy ý đem tặng cho kẻ khác. Trường Ca Nguyệt nghĩ đến vòng tay, trong lúc nhất thời mà rơi lệ.
Một lúc sau, Trường Ca Nguyệt khóe miệng giật giật, hé ra khuôn mặt làm cho người ta kinh hãi, nàng nhìn thoáng qua Trường Ca Ngữ Tình, “Vòng tay này là của ta, ngươi, mau tháo xuống cho ta!”
Trường Ca Ngữ Tình một tay đã bị trật khớp, tay còn lại sao có thể tự tháo được chiếc vòng. Nhưng không biết vì sao ả nghe thấy giọng nói âm trầm của Trường Ca Nguyệt, thế nhưng lại không dám đùa giỡn, ngoan ngoãn kêu lên.
“Bích Hoa, Bích Hoa, đem vòng tay tháo ra, tháo ra, mau…!” Trường Ca Nguyệt, thù này không trả nàng không phải là Trường Ca Ngữ Tình.
Cầm lấy vòng tay từ tay của Bích Hoa, trong lòng của Trường Ca Nguyệt nặng trĩu…..
Nội tâm của Trường Ca Ngữ Tình khẽ động, lại nghĩ đến thủ đoạn của chủ mẫu theo bản năng rung mình một cái.
Trường Ca Nguyệt không chừa cho nàng ta cơ hội, nói thẳng, “Nhị tỷ, nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử một chút!”
Trường Ca Ngữ Tình mắt bị dính nước tiêu nóng, không nhìn thấy được thần sắc của Trường Ca Nguyệt, nhưng trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, “Ta nói, ta nói, vòng tay này là do Ôn biểu ca tặng cho ta!”
Trường Ca Nguyệt giễu cợt, “Ôn biểu ca? Ôn Văn Hào?”
Không thể không nói, Trường Ca Ngữ Tình này thật đúng là nhân cơ hội nhận thân thích, coi như Ôn Văn Hào là biểu ca nhưng cũng là biểu ca của Đại tiểu thư Trường Ca Ngữ Yên cùng Ngũ tiểu thư Trường Ca Ngữ Kiều.
Còn nàng ta chỉ là thứ nữ, cũng dám cùng Ôn gia nhận thân thích!
Trường Ca Ngữ Tình vội vàng gật đầu, nói “Ngươi hôm nay dám làm tổn thương ta, mẫu thân cùng phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngay cả biểu ca cũng sẽ…cũng sẽ…”
“Hahaha…” Trường Ca Nguyệt giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian!
Cừu hận giữa nàng đối với Ôn Văn Hào day dưa không dứt, nhưng còn đối với vị thứ tiểu thư này Đại công tử tướng phủ sẽ quan tâm đến nàng ta sao?
Hơn nữa, hai vị chủ mẫu của hai nhà vốn là thân tỷ muội ruột thịt cho nên sự tình hai nhà chính là “đã thân càng thêm thân”, không cần phải làm thông gia gì nữa cả.
Nếu có đi nữa, thì cũng là Trường Ca Ngữ Yên hoặc Trường Ca Ngữ Kiều gả đi, Trường Ca Ngữ Tình chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi!
“Ngươi cười cái gì, không phải biểu ca không tặng đồ cho ngươi, cho nên ngươi mới ghen tỵ với ta không phải sao?”
Đúng, nàng ta nhất định là ghen tỵ với mình, nếu không thì nàng ta làm sao có thể vừa mới nhìn thấy vòng tay biểu ca đưa cho mình lại giống như phát điên như vậy! (tự tin quá rồi thím =))))
Nghĩ tới đây, Trường Ca Ngữ Tình bỏ qua đôi mắt đang chịu đau, mở miệng định châm chọc, lại nghe được Trường Ca Nguyệt nói, “Đem vòng tay tháo xuống!”
Trong lòng Trường Ca Ngữ Tình nhịn không được nổi lên đắc ý, đích nữ mà cũng phải đi ghen tỵ với mình! (má này ăn cái gì mà lầy thế=.=)
“Ngươi muốn nam nhân tặng đồ cho ngươi, thì chính mình tự đi cầu đi nha. Ở chỗ này ra vẻ ta đây với ta làm gì? A, ta quên mất, bộ dạng này của ngươi chỉ khiến cho người ta buồn nôn…A, tay…tay của ta…”
Trường Ca Nguyệt vung trường tiên lên, trong nháy mắt cổ tay của ả liền bị trật khớp!
“Tiện nhân, ngươi làm gì với ta…Ngươi…” Tay của nàng chẳng những có thể múa trường tiên, còn có thể vẽ tranh, làm thơ nữa nha, mà giờ…
Trường Ca Nguyệt nhìn vòng tay, căn bản là không có để ý tới Trường Ca Ngữ Tình đang nổi điên!
Vòng tay này là của hồi môn của nàng năm đó gả cho Thái tử. Chỉ là, không phải Ôn đại phu nhân hay Ôn Thừa tướng đưa cho nàng, mà là nội tổ mẫu (bà nội) Lưu thị đưa cho.
Bây giờ nghĩ lại, nàng mới hiểu được vì sao năm đó Đại phu nhân lại đóng giả làm hiền mẫu đối tốt với nàng như vậy, e là vì nể mặt mũi của Lưu thị mà thôi.
Mẹ ruột của nàng vốn là nha hoàn rửa chân bên cạnh Lưu thị, chỉ là Lưu thị rất yêu thương nàng, không muốn nàng gả cho Thái tử, trong cái Ôn gia đó, cũng chỉ có nội tổ mẫu là thật tâm vì nàng mà lo lắng.
Mà vòng tay này là vật duy nhất nội tổ mẫu để lại cho nàng, thế nhưng lại bị tên súc sinh Ôn Văn Hào kia tùy ý đem tặng cho kẻ khác. Trường Ca Nguyệt nghĩ đến vòng tay, trong lúc nhất thời mà rơi lệ.
Một lúc sau, Trường Ca Nguyệt khóe miệng giật giật, hé ra khuôn mặt làm cho người ta kinh hãi, nàng nhìn thoáng qua Trường Ca Ngữ Tình, “Vòng tay này là của ta, ngươi, mau tháo xuống cho ta!”
Trường Ca Ngữ Tình một tay đã bị trật khớp, tay còn lại sao có thể tự tháo được chiếc vòng. Nhưng không biết vì sao ả nghe thấy giọng nói âm trầm của Trường Ca Nguyệt, thế nhưng lại không dám đùa giỡn, ngoan ngoãn kêu lên.
“Bích Hoa, Bích Hoa, đem vòng tay tháo ra, tháo ra, mau…!” Trường Ca Nguyệt, thù này không trả nàng không phải là Trường Ca Ngữ Tình.
Cầm lấy vòng tay từ tay của Bích Hoa, trong lòng của Trường Ca Nguyệt nặng trĩu…..