Edit: V.O
Dạ Quân Mạc thở dài một tiếng trong lòng, bây giờ hắn không biết nên làm sao với Bạch Vũ. Cho tới bây giờ, Bạch Vũ chưa từng nghĩ gây tổn thương cho hắn, cho dù hạ độc hắn cũng vì muốn giữ hắn lại, chính vì chuyện này, mới khiến cho hắn cảm thấy không biết làm sao.
Có lẽ chỉ là hắn không muốn thừa nhận, từ trong đáy lòng hắn không muốn rời đi, nếu không cho dù bị hạ độc, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, hắn có thể cường ngạnh rời đi, vốn dĩ là hắn tới để giết Bạch Vũ, lúc xông vào cũng đã chuẩn bị tốt toàn thân trở ra.
Nhớ tới mục đích của Sáng Thế Thần Điện, hàn sương trên mặt Dạ Quân Mạc càng lạnh hơn, thản nhiên nhìn Bạch Vũ dựa vào bên cạnh bàn, liền nhìn thấy một đôi mắt to ngập nước của Bạch Vũ nhìn hắn không dời mắt, một bộ giống như đang thưởng thức một bức họa tuyệt đẹp.
"Ngươi tìm được độc ngươi trúng rồi sao?" Ánh mắt Bạch Vũ vụt sáng, một chút cảm giác hạ độc người cũng không có.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng: "Không có."
Nhìn điển tịch (sách cổ) độc dược hắn mới biết được, rất nhiều độc dược đều có thể dùng mùi hoa để giải độc. Hắn không rõ ràng lắm Bạch Vũ nói mùi hoa là loại hoa như thế nào, cũng không thể xác định hắn đã trúng độc gì. Muốn giải độc, đoán chừng phải lật xem tất cả sách ở đây một lần.
"Vậy ngươi đừng xem nữa. Sách này dày như vậy, trong chốc lát ngươi cũng xem không xong, đi chơi với ta đi." Bạch Vũ lấy sách cất lên, nằm úp sấp lên bờ vai của hắn: "Phía Đông Tháp Ngũ Hành có một cánh đồng dược, bên trong có rất nhiều hoa xinh đẹp, ta muốn dùng chúng bện một cái giỏ hoa tặng cho Ngọc tỷ tỷ, ngày sinh của tỷ ấy sắp đến rồi. Ngươi đi theo giúp ta được không?"
Dạ Quân Mạc: "......"
Đi đến cánh đồng dược hái hoa, nàng cũng nghĩ ra được. Đoán chừng đóa hoa diễm lệ này đều là dược liệu, ngắt đi làm giỏ hoa...... Nhưng nhớ tới lúc trước ngay cả thảo dược ngàn năm bên trong dược viên của Pháp Thánh Điện nàng cũng nhổ được, cũng không kỳ quái.
Hắn bất đắc dĩ đi theo Bạch Vũ đến cánh đồng dược, quả nhiên ở trên đồng nội mênh mông vô bờ nhìn thấy được đủ loại dược liệu trân quý, dược liệu nơi này so với dược viên của Pháp Thánh Điện còn quý giá hơn, niên đại cao hơn.
Bạch Vũ một mạch nhổ mấy trăm đóa hoa, bện thành giỏ hoa nâng ở trong tay, có thể che toàn bộ mặt trên. Nàng cũng nhân tiện hái không ít dược liệu, bảo Dạ Quân Mạc bỏ vào trong Bách Bảo Lâu.
Bách Bảo Lâu chính là thương khố của không gian Sáng Thế Thần, truyền thuyết Bách Bảo Lâu chứa đựng những vật quý nhất trong thiên hạ, chỉ có thứ ngươi không thể nghĩ ra được, không có thứ nào là Bách Bảo Lâu không có.
Sau khi Dạ Quân Mạc đi vào mới phát hiện những lời này không phải là khoác lác, không gian trong lâu giống như biển sao rất lớn, tất cả mọi thứ đều lơ lửng trên không trung, dược liệu, linh khí, thiên tài địa bảo...... Mỗi một thứ đều làm người đỏ mắt.
Dạ Quân Mạc ném một giỏ dược liệu vào trong lâu, nhìn chìa khóa Bách Bảo Lâu từ trong tay Bạch Vũ đưa cho hắn —— một giọt máu trong lòng Bạch Vũ, đưa tới trước mặt Bạch Vũ: "Trả lại cho ngươi."
"Ngươi giữ đi." Bạch Vũ chẳng hề để ý nói.
Dạ Quân Mạc nhìn nàng thật sâu, đây là ngầm đồng ý hắn sử dụng những thứ có trong Bách Bảo Lâu?
"Ta sẽ dùng hết những thứ trong Bách Bảo Lâu?" Dạ Quân Mạc cố ý hỏi.
Bạch Vũ chớp mắt một chút, một bộ vẻ mặt ngươi đùa với ta: "Trong lâu có hàng trăm ngàn thứ, làm sao có thể dùng hết? Trừ phi ngươi đoạt hết chúng. A...... Ngươi sẽ lấy sao?"
Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, rũ mắt xuống. Có chìa khóa Bách Bảo Lâu, muốn lấy này nọ từ bên trong mang ra ngoài cũng không phải là một việc khó.
Nhưng Bạch Vũ nghĩ đúng, hắn sẽ không lấy.
Hắn chỉ muốn dùng một ít dược liệu giải độc, bằng không cho dù hắn biết mình trúng độc gì, làm không ra được giải dược cũng không tốt.
Sau đó, mỗi ngày Dạ Quân Mạc đều làm ba chuyện, chơi với Bạch Vũ, xem sách thuốc có liên quan đến độc dược, đến Bách Bảo Lâu nghiên cứu các loại giải dược.
Dạ Quân Mạc thở dài một tiếng trong lòng, bây giờ hắn không biết nên làm sao với Bạch Vũ. Cho tới bây giờ, Bạch Vũ chưa từng nghĩ gây tổn thương cho hắn, cho dù hạ độc hắn cũng vì muốn giữ hắn lại, chính vì chuyện này, mới khiến cho hắn cảm thấy không biết làm sao.
Có lẽ chỉ là hắn không muốn thừa nhận, từ trong đáy lòng hắn không muốn rời đi, nếu không cho dù bị hạ độc, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, hắn có thể cường ngạnh rời đi, vốn dĩ là hắn tới để giết Bạch Vũ, lúc xông vào cũng đã chuẩn bị tốt toàn thân trở ra.
Nhớ tới mục đích của Sáng Thế Thần Điện, hàn sương trên mặt Dạ Quân Mạc càng lạnh hơn, thản nhiên nhìn Bạch Vũ dựa vào bên cạnh bàn, liền nhìn thấy một đôi mắt to ngập nước của Bạch Vũ nhìn hắn không dời mắt, một bộ giống như đang thưởng thức một bức họa tuyệt đẹp.
"Ngươi tìm được độc ngươi trúng rồi sao?" Ánh mắt Bạch Vũ vụt sáng, một chút cảm giác hạ độc người cũng không có.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng: "Không có."
Nhìn điển tịch (sách cổ) độc dược hắn mới biết được, rất nhiều độc dược đều có thể dùng mùi hoa để giải độc. Hắn không rõ ràng lắm Bạch Vũ nói mùi hoa là loại hoa như thế nào, cũng không thể xác định hắn đã trúng độc gì. Muốn giải độc, đoán chừng phải lật xem tất cả sách ở đây một lần.
"Vậy ngươi đừng xem nữa. Sách này dày như vậy, trong chốc lát ngươi cũng xem không xong, đi chơi với ta đi." Bạch Vũ lấy sách cất lên, nằm úp sấp lên bờ vai của hắn: "Phía Đông Tháp Ngũ Hành có một cánh đồng dược, bên trong có rất nhiều hoa xinh đẹp, ta muốn dùng chúng bện một cái giỏ hoa tặng cho Ngọc tỷ tỷ, ngày sinh của tỷ ấy sắp đến rồi. Ngươi đi theo giúp ta được không?"
Dạ Quân Mạc: "......"
Đi đến cánh đồng dược hái hoa, nàng cũng nghĩ ra được. Đoán chừng đóa hoa diễm lệ này đều là dược liệu, ngắt đi làm giỏ hoa...... Nhưng nhớ tới lúc trước ngay cả thảo dược ngàn năm bên trong dược viên của Pháp Thánh Điện nàng cũng nhổ được, cũng không kỳ quái.
Hắn bất đắc dĩ đi theo Bạch Vũ đến cánh đồng dược, quả nhiên ở trên đồng nội mênh mông vô bờ nhìn thấy được đủ loại dược liệu trân quý, dược liệu nơi này so với dược viên của Pháp Thánh Điện còn quý giá hơn, niên đại cao hơn.
Bạch Vũ một mạch nhổ mấy trăm đóa hoa, bện thành giỏ hoa nâng ở trong tay, có thể che toàn bộ mặt trên. Nàng cũng nhân tiện hái không ít dược liệu, bảo Dạ Quân Mạc bỏ vào trong Bách Bảo Lâu.
Bách Bảo Lâu chính là thương khố của không gian Sáng Thế Thần, truyền thuyết Bách Bảo Lâu chứa đựng những vật quý nhất trong thiên hạ, chỉ có thứ ngươi không thể nghĩ ra được, không có thứ nào là Bách Bảo Lâu không có.
Sau khi Dạ Quân Mạc đi vào mới phát hiện những lời này không phải là khoác lác, không gian trong lâu giống như biển sao rất lớn, tất cả mọi thứ đều lơ lửng trên không trung, dược liệu, linh khí, thiên tài địa bảo...... Mỗi một thứ đều làm người đỏ mắt.
Dạ Quân Mạc ném một giỏ dược liệu vào trong lâu, nhìn chìa khóa Bách Bảo Lâu từ trong tay Bạch Vũ đưa cho hắn —— một giọt máu trong lòng Bạch Vũ, đưa tới trước mặt Bạch Vũ: "Trả lại cho ngươi."
"Ngươi giữ đi." Bạch Vũ chẳng hề để ý nói.
Dạ Quân Mạc nhìn nàng thật sâu, đây là ngầm đồng ý hắn sử dụng những thứ có trong Bách Bảo Lâu?
"Ta sẽ dùng hết những thứ trong Bách Bảo Lâu?" Dạ Quân Mạc cố ý hỏi.
Bạch Vũ chớp mắt một chút, một bộ vẻ mặt ngươi đùa với ta: "Trong lâu có hàng trăm ngàn thứ, làm sao có thể dùng hết? Trừ phi ngươi đoạt hết chúng. A...... Ngươi sẽ lấy sao?"
Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, rũ mắt xuống. Có chìa khóa Bách Bảo Lâu, muốn lấy này nọ từ bên trong mang ra ngoài cũng không phải là một việc khó.
Nhưng Bạch Vũ nghĩ đúng, hắn sẽ không lấy.
Hắn chỉ muốn dùng một ít dược liệu giải độc, bằng không cho dù hắn biết mình trúng độc gì, làm không ra được giải dược cũng không tốt.
Sau đó, mỗi ngày Dạ Quân Mạc đều làm ba chuyện, chơi với Bạch Vũ, xem sách thuốc có liên quan đến độc dược, đến Bách Bảo Lâu nghiên cứu các loại giải dược.