Edit: V.O
Bạch Vũ tựa vào đầu giường, tò mò nhìn Dạ Quân Mạc: "Tô Lăng Dung là ai?"
Cái tên này, vừa nghe chính là một nữ nhân, lần đầu nghe nói bên cạnh Dạ Quân Mạc có nữ nhân! Trong lòng Bạch Vũ có loại cảm giác buồn buồn.
Dạ Quân Mạc nhìn ánh sáng tò mò trong mắt Bạch Vũ, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Nàng ta là nữ nhi của Linh Vương, ta bổ nhiệm nàng ta làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, trấn thủ Đại Lục Thanh Mộc."
"Linh Vương! Chính là cái lão sắc quỷ đó sao?" Bạch Vũ lập tức dựng lông.
Dạ Quân Mạc buồn cười, trong mắt thoáng qua vui vẻ: "Không phải là hắn, hắn đã sớm chết. Ta mới phong tước cho Linh Vương."
"À, cho nên Tô Lăng Dung này chỉ là thuộc hạ của chàng?" Bạch Vũ dò xét hỏi, giọng nói chứa một chút ghen tức mà chính nàng cũng không phát hiện.
Trong đôi mắt sáng như sao của Dạ Quân Mạc bộc phát ra nụ cười vô cùng dịu dàng, thản nhiên gật đầu, ngồi ở mép giường.
Cửa phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, một bạch y nữ tử chậm rãi đi tới, mấy nghìn năm tháng không lưu lại một chút dấu vết ở trên mặt nàng ta, nàng ta có vẻ ngoài thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Một thân quần lụa mỏng màu tuyết trắng, phiêu dật mà xinh đẹp, tóc dài đen nhánh thả đến bên hông, một đôi mắt trong suốt thấy đáy, giống như tiên tử hạ phàm từ trong tranh bước ra, có khí chất thanh thuần, xuất trần.
"Biểu ca, muội cũng có thể coi như là đã nhìn thấy huynh! Ở Đại Lục Thanh Mộc lâu như vậy, Lăng Dung rất nhớ huynh." Tô Lăng Dung vừa thấy được Dạ Quân Mạc liền lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, trong giọng nói dịu dàng, dễ nghe lộ ra làm nũng tựa như vô cùng thân thiết.
Nhất thời, sắc mặt Bạch Vũ trầm xuống, mắt liếc nhìn Dạ Quân Mạc: Không phải chàng nói chỉ là thuộc hạ sao? Ở đâu ra một biểu muội?
Dạ Quân Mạc nhíu mày: một biểu trong ba nghìn (hình dung quan hệ của người thân phát triển ra các chi thân thích ít cùng máu mủ hoặc không có máu mủ), nhưng chỉ là bà con xa.
Bạch Vũ rất không thanh cao liếc mắt: chàng đoán ta có tin hay không?
Tô Lăng Dung thấy hai người liếc mắt đưa tình, đầu mày cuối mắt, ánh mắt không khỏi trầm xuống, cười tiến lên từng bước kéo cánh tay Bạch Vũ: "Muội chính là Bạch Vũ cô nương sao? Biểu ca thường xuyên nhắc tới muội với ta, trong khoảng thời gian này ta không ở bên cạnh huynh ấy, nhờ có muội ở bên cạnh giúp đỡ huynh ấy."
Bạch Vũ bị nàng kéo rất không thoải mái, khó chịu nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Chàng nói về ta với nàng ta sao?"
Dạ Quân Mạc: "Không có."
Nụ cười trên mặt Tô Lăng Dung có chút không nhịn được, nàng ta không nghĩ tới một câu nói khách khí, Bạch Vũ lại vẫn thật sự đi hỏi thăm, càng không có nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại không nể mặt nàng ta như vậy.
"Ta nhớ lầm, là người khác nói. Sau khi ta tới Vực Thanh Vũ, nghe được bọn Tư Vực Chủ cũng khen không dứt miệng về muội." Tô Lăng Dung lập tức đổi lời nói, nụ cười cứng ngắc lại khôi phục tự nhiên trong nháy mắt.
"Được rồi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng kéo Tô Lăng Dung đang lôi kéo tay Bạch Vũ ra: "Vực Thanh Linh đang xây dựng lại, ngươi không trông nom, chạy tới đây làm gì?"
Vẻ mặt Tô Lăng Dung không thay đổi, cười nhạt nói: "Xin biểu ca yên tâm, Ám Lân đã đến Vực Thanh Linh, chuyện xây dựng lại đều là do hắn phụ trách, chờ hai ngày nữa sắp xếp xong xuôi, hắn sẽ tới đây gặp huynh."
"Ám Lân tới Đại Lục Thanh Mộc." Đôi mắt như bóng đêm thâm trầm của Dạ Quân Mạc hơi chớp động, giật mình.
Lúc này, người làm trong phủ bưng chén thuốc đi vào: "Dạ công tử, thuốc nấu xong rồi."
Đây là thuốc mà mỗi ngày Bạch Vũ đều phải uống, Dạ Quân Mạc viết phương thuốc, chẳng những chữa thương, còn có tẩm bổ thân thể, bảo dưỡng linh mạch hiệu quả, nhưng rất đắng.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy chén thuốc liền ghét bỏ bĩu môi. Cho dù nàng biết trước kia nàng nấu thuốc cho Dạ Quân Mạc là mùi vị gì, Dạ Quân Mạc hoàn toàn là tên nhỏ mọn, ngay cả uống thuốc đắng cũng muốn trả thù.
"Không muốn uống." Bạch Vũ tội nghiệp nhìn Dạ Quân Mạc: "Thương thế của ta đã tốt rồi."
"Còn phải dưỡng nữa." Dạ Quân Mạc nhận lấy chén thuốc, trước sau như một tự mình đút thuốc cho nàng, Bạch Vũ có không muốn uống thế nào nữa cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn há mồm.
Bạch Vũ tựa vào đầu giường, tò mò nhìn Dạ Quân Mạc: "Tô Lăng Dung là ai?"
Cái tên này, vừa nghe chính là một nữ nhân, lần đầu nghe nói bên cạnh Dạ Quân Mạc có nữ nhân! Trong lòng Bạch Vũ có loại cảm giác buồn buồn.
Dạ Quân Mạc nhìn ánh sáng tò mò trong mắt Bạch Vũ, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Nàng ta là nữ nhi của Linh Vương, ta bổ nhiệm nàng ta làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, trấn thủ Đại Lục Thanh Mộc."
"Linh Vương! Chính là cái lão sắc quỷ đó sao?" Bạch Vũ lập tức dựng lông.
Dạ Quân Mạc buồn cười, trong mắt thoáng qua vui vẻ: "Không phải là hắn, hắn đã sớm chết. Ta mới phong tước cho Linh Vương."
"À, cho nên Tô Lăng Dung này chỉ là thuộc hạ của chàng?" Bạch Vũ dò xét hỏi, giọng nói chứa một chút ghen tức mà chính nàng cũng không phát hiện.
Trong đôi mắt sáng như sao của Dạ Quân Mạc bộc phát ra nụ cười vô cùng dịu dàng, thản nhiên gật đầu, ngồi ở mép giường.
Cửa phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, một bạch y nữ tử chậm rãi đi tới, mấy nghìn năm tháng không lưu lại một chút dấu vết ở trên mặt nàng ta, nàng ta có vẻ ngoài thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Một thân quần lụa mỏng màu tuyết trắng, phiêu dật mà xinh đẹp, tóc dài đen nhánh thả đến bên hông, một đôi mắt trong suốt thấy đáy, giống như tiên tử hạ phàm từ trong tranh bước ra, có khí chất thanh thuần, xuất trần.
"Biểu ca, muội cũng có thể coi như là đã nhìn thấy huynh! Ở Đại Lục Thanh Mộc lâu như vậy, Lăng Dung rất nhớ huynh." Tô Lăng Dung vừa thấy được Dạ Quân Mạc liền lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, trong giọng nói dịu dàng, dễ nghe lộ ra làm nũng tựa như vô cùng thân thiết.
Nhất thời, sắc mặt Bạch Vũ trầm xuống, mắt liếc nhìn Dạ Quân Mạc: Không phải chàng nói chỉ là thuộc hạ sao? Ở đâu ra một biểu muội?
Dạ Quân Mạc nhíu mày: một biểu trong ba nghìn (hình dung quan hệ của người thân phát triển ra các chi thân thích ít cùng máu mủ hoặc không có máu mủ), nhưng chỉ là bà con xa.
Bạch Vũ rất không thanh cao liếc mắt: chàng đoán ta có tin hay không?
Tô Lăng Dung thấy hai người liếc mắt đưa tình, đầu mày cuối mắt, ánh mắt không khỏi trầm xuống, cười tiến lên từng bước kéo cánh tay Bạch Vũ: "Muội chính là Bạch Vũ cô nương sao? Biểu ca thường xuyên nhắc tới muội với ta, trong khoảng thời gian này ta không ở bên cạnh huynh ấy, nhờ có muội ở bên cạnh giúp đỡ huynh ấy."
Bạch Vũ bị nàng kéo rất không thoải mái, khó chịu nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Chàng nói về ta với nàng ta sao?"
Dạ Quân Mạc: "Không có."
Nụ cười trên mặt Tô Lăng Dung có chút không nhịn được, nàng ta không nghĩ tới một câu nói khách khí, Bạch Vũ lại vẫn thật sự đi hỏi thăm, càng không có nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại không nể mặt nàng ta như vậy.
"Ta nhớ lầm, là người khác nói. Sau khi ta tới Vực Thanh Vũ, nghe được bọn Tư Vực Chủ cũng khen không dứt miệng về muội." Tô Lăng Dung lập tức đổi lời nói, nụ cười cứng ngắc lại khôi phục tự nhiên trong nháy mắt.
"Được rồi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng kéo Tô Lăng Dung đang lôi kéo tay Bạch Vũ ra: "Vực Thanh Linh đang xây dựng lại, ngươi không trông nom, chạy tới đây làm gì?"
Vẻ mặt Tô Lăng Dung không thay đổi, cười nhạt nói: "Xin biểu ca yên tâm, Ám Lân đã đến Vực Thanh Linh, chuyện xây dựng lại đều là do hắn phụ trách, chờ hai ngày nữa sắp xếp xong xuôi, hắn sẽ tới đây gặp huynh."
"Ám Lân tới Đại Lục Thanh Mộc." Đôi mắt như bóng đêm thâm trầm của Dạ Quân Mạc hơi chớp động, giật mình.
Lúc này, người làm trong phủ bưng chén thuốc đi vào: "Dạ công tử, thuốc nấu xong rồi."
Đây là thuốc mà mỗi ngày Bạch Vũ đều phải uống, Dạ Quân Mạc viết phương thuốc, chẳng những chữa thương, còn có tẩm bổ thân thể, bảo dưỡng linh mạch hiệu quả, nhưng rất đắng.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy chén thuốc liền ghét bỏ bĩu môi. Cho dù nàng biết trước kia nàng nấu thuốc cho Dạ Quân Mạc là mùi vị gì, Dạ Quân Mạc hoàn toàn là tên nhỏ mọn, ngay cả uống thuốc đắng cũng muốn trả thù.
"Không muốn uống." Bạch Vũ tội nghiệp nhìn Dạ Quân Mạc: "Thương thế của ta đã tốt rồi."
"Còn phải dưỡng nữa." Dạ Quân Mạc nhận lấy chén thuốc, trước sau như một tự mình đút thuốc cho nàng, Bạch Vũ có không muốn uống thế nào nữa cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn há mồm.