Edit:V.O
Sự thật chứng minh, hai vị Trưởng lão hoàn toàn không nghĩ đi quan tâm đến chuyện bế quan của Bạch Vũ, bọn họ đang bề bộn để ý đến chuyện đệ tử ngã bệnh ở khắp nơi.
Bây giờ, mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ngã xuống, mặc dù có Y Sư tận lực trị liệu, không xảy ra án mạng, nhưng lực chiến đấu của Vực Thanh Linh đã bị giảm xuống trên diện rộng.
Đến lúc này, hai vị Trưởng lão có ngốc đi nữa thì cũng hiểu được không phải các đệ tử ngã bệnh mà là bị trúng độc, lập tức phái người tra tìm nguồn gốc chất độc, đồng thời kêu gọi bảy Thành chủ cùng nhau phòng ngự tập kích của Vực Thanh Phong.
Về phần Bạch Vũ, nàng chỉ là một Triệu Hoán Sư, cứ đợi ở Phủ Vực Chủ, đừng gây thêm phiền phức gì là được.
Bạch Vũ cũng không cố ý muốn chọn lúc sắp đại chiến này để bế quan, chẳng qua là nàng muốn đột phá. Hôm nay, linh lực nàng ngưng tụ đã gần tới cực hạn của linh mạch, linh mạch đã đến mép đột phá.
Chuyện đột phá không phải có người nghĩ muốn đột phá thì có thể đột phá được, giống như đến lúc cần phải đột phá, cũng không kiềm lại được.
Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch ra khỏi Phủ Vực Chủ, tìm một ngôi nhà lá bỏ hoang ở trên một ngọn núi ngoài thành, để cho Tiểu Bạch và Tiểu Thanh hộ pháp, uống hết hai bình Phương Tình, sau đó bắt đầu đột phá.
Linh tửu phát ra phần lớn linh khí, Bạch Vũ bắt đầu khởi động bên trong linh mạch, ánh sáng ngũ sắc quanh quẩn ở trong linh mạch của Bạch Vũ, bắt đầu từ từ tăng trưởng.
Linh mạch lớn lên với xu thế chậm chạp, linh khí lại tiêu hao rất nhanh, Bạch Vũ bất đắc dĩ lại uống thêm một bình Phương Tình. Không bao lâu, linh khí đã tiêu hao hết, nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục uống linh tửu Phương Tình, cung cấp phần lớn linh khí để đột phá linh mạch.
Trước trước sau sau, tổng cộng Bạch Vũ đã uống hết sáu bình Phương Tình, rốt cục linh mạch mới đột phá, một đạo ánh sáng êm dịu màu xanh đậm từ trên người Bạch Vũ phóng lên cao, giống như một dòng chảy, phá vỡ bầu trời.
Thực vật khô héo chung quanh nhà lá cũ rách cũng sống lại trong nháy mắt, ngay cả cỏ tranh khô héo cũng khôi phục màu sắc tươi sáng sức sống trước kia, hiện ra chồi non xanh biếc.
Bạch Vũ lại mơ mơ màng màng ợ một hơi rượu, thân thể nghiêng qua một bên, nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Phương Tình là rượu trái cây, bình thường lúc tu luyện uống một bình thì không sao, nhưng một hơi uống hết sáu bình, Bạch Vũ trực tiếp uống đến gục xuống.
Tiểu Bạch liếc nhìn Tiểu Thanh, dùng móng vuốt lông xù vỗ vỗ mặt Bạch Vũ, cọ cọ ngực Bạch Vũ, không ngừng đi vòng quanh nàng.
Đợi đến Bạch Vũ lúc tỉnh lại, hai con tiểu tử cũng nằm ở trên người nàng, đang trừng đôi mắt to ngập nước lên nhìn nàng, một bộ vẻ mặt đáng thương tại sao chủ nhân còn chưa tỉnh.
Nhất thời, Bạch Vũ vui vẻ, bò người lên, sờ sờ Tiểu Thanh, ôm lấy Tiểu Bạch, vừa nghiêng đầu lại phát hiện ra một con mèo đang đứng ở trên cửa sổ.
Bộ lông toàn thân đen nhánh không có một chút màu hỗn tạp, giống như bóng đêm sâu xa. Một đôi mắt màu vàng kim giống như một loại bảo thạch trong suốt như nước, có vẻ lạnh lẽo như băng, làm cho người ta không rét mà run.
Mèo thấy Bạch Vũ tỉnh, thân thể nhỏ bé, mềm mại nhẹ nhàng nhảy xuống, bước từng bước đi tới bên cạnh Bạch Vũ.
Mặt Tiểu Bạch không vui nhìn Hắc Miêu chằm chằm, nhưng không đuổi nó đi.
Bạch Vũ sờ sờ Tiểu Hắc Miêu, cuối cùng đầu óc còn mơ hồ cũng hồi phục tinh thần lại, nàng đột phá trở thành Triệu Hoán Đại Sư. Con Trảm Nguyệt Hắc Miêu này là con Triệu Hoán Thú nàng triệu hoán vào lúc nàng đang say rượu!
Bạch Vũ để Tiểu Bạch xuống, cười híp mắt ôm lấy Tiểu Hắc Miêu: "Ngươi thật là nhỏ, tiểu tử đáng yêu như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Hắc có được không?"
"Meo meo ——" Tiểu Hắc meo meo dùng cái đuôi đập ba cái lên tay Bạch Vũ, nhảy ra từ trong ngực của nàng, lạnh nhạt kêu một tiếng.
"Không cho ta gọi ngươi là Tiểu Hắc?" Bạch Vũ vuốt mu bàn tay bị đánh, một đầu hắc tuyến, ta bị một con mèo ghét bỏ sao?
Nghe nói số lượng Trảm Nguyệt Hắc Miêu rất ít ỏi, là Triệu Hoán Thú hệ Mộc đặc biệt, không phải cứ triệu hoán ra được là có thể trở thành chủ nhân của bọn chúng. Nếu như bọn chúng không muốn, bọn chúng thà tình nguyện tự hủy đi linh hồn cũng sẽ không ở lại.
Sự thật chứng minh, hai vị Trưởng lão hoàn toàn không nghĩ đi quan tâm đến chuyện bế quan của Bạch Vũ, bọn họ đang bề bộn để ý đến chuyện đệ tử ngã bệnh ở khắp nơi.
Bây giờ, mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ngã xuống, mặc dù có Y Sư tận lực trị liệu, không xảy ra án mạng, nhưng lực chiến đấu của Vực Thanh Linh đã bị giảm xuống trên diện rộng.
Đến lúc này, hai vị Trưởng lão có ngốc đi nữa thì cũng hiểu được không phải các đệ tử ngã bệnh mà là bị trúng độc, lập tức phái người tra tìm nguồn gốc chất độc, đồng thời kêu gọi bảy Thành chủ cùng nhau phòng ngự tập kích của Vực Thanh Phong.
Về phần Bạch Vũ, nàng chỉ là một Triệu Hoán Sư, cứ đợi ở Phủ Vực Chủ, đừng gây thêm phiền phức gì là được.
Bạch Vũ cũng không cố ý muốn chọn lúc sắp đại chiến này để bế quan, chẳng qua là nàng muốn đột phá. Hôm nay, linh lực nàng ngưng tụ đã gần tới cực hạn của linh mạch, linh mạch đã đến mép đột phá.
Chuyện đột phá không phải có người nghĩ muốn đột phá thì có thể đột phá được, giống như đến lúc cần phải đột phá, cũng không kiềm lại được.
Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch ra khỏi Phủ Vực Chủ, tìm một ngôi nhà lá bỏ hoang ở trên một ngọn núi ngoài thành, để cho Tiểu Bạch và Tiểu Thanh hộ pháp, uống hết hai bình Phương Tình, sau đó bắt đầu đột phá.
Linh tửu phát ra phần lớn linh khí, Bạch Vũ bắt đầu khởi động bên trong linh mạch, ánh sáng ngũ sắc quanh quẩn ở trong linh mạch của Bạch Vũ, bắt đầu từ từ tăng trưởng.
Linh mạch lớn lên với xu thế chậm chạp, linh khí lại tiêu hao rất nhanh, Bạch Vũ bất đắc dĩ lại uống thêm một bình Phương Tình. Không bao lâu, linh khí đã tiêu hao hết, nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục uống linh tửu Phương Tình, cung cấp phần lớn linh khí để đột phá linh mạch.
Trước trước sau sau, tổng cộng Bạch Vũ đã uống hết sáu bình Phương Tình, rốt cục linh mạch mới đột phá, một đạo ánh sáng êm dịu màu xanh đậm từ trên người Bạch Vũ phóng lên cao, giống như một dòng chảy, phá vỡ bầu trời.
Thực vật khô héo chung quanh nhà lá cũ rách cũng sống lại trong nháy mắt, ngay cả cỏ tranh khô héo cũng khôi phục màu sắc tươi sáng sức sống trước kia, hiện ra chồi non xanh biếc.
Bạch Vũ lại mơ mơ màng màng ợ một hơi rượu, thân thể nghiêng qua một bên, nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Phương Tình là rượu trái cây, bình thường lúc tu luyện uống một bình thì không sao, nhưng một hơi uống hết sáu bình, Bạch Vũ trực tiếp uống đến gục xuống.
Tiểu Bạch liếc nhìn Tiểu Thanh, dùng móng vuốt lông xù vỗ vỗ mặt Bạch Vũ, cọ cọ ngực Bạch Vũ, không ngừng đi vòng quanh nàng.
Đợi đến Bạch Vũ lúc tỉnh lại, hai con tiểu tử cũng nằm ở trên người nàng, đang trừng đôi mắt to ngập nước lên nhìn nàng, một bộ vẻ mặt đáng thương tại sao chủ nhân còn chưa tỉnh.
Nhất thời, Bạch Vũ vui vẻ, bò người lên, sờ sờ Tiểu Thanh, ôm lấy Tiểu Bạch, vừa nghiêng đầu lại phát hiện ra một con mèo đang đứng ở trên cửa sổ.
Bộ lông toàn thân đen nhánh không có một chút màu hỗn tạp, giống như bóng đêm sâu xa. Một đôi mắt màu vàng kim giống như một loại bảo thạch trong suốt như nước, có vẻ lạnh lẽo như băng, làm cho người ta không rét mà run.
Mèo thấy Bạch Vũ tỉnh, thân thể nhỏ bé, mềm mại nhẹ nhàng nhảy xuống, bước từng bước đi tới bên cạnh Bạch Vũ.
Mặt Tiểu Bạch không vui nhìn Hắc Miêu chằm chằm, nhưng không đuổi nó đi.
Bạch Vũ sờ sờ Tiểu Hắc Miêu, cuối cùng đầu óc còn mơ hồ cũng hồi phục tinh thần lại, nàng đột phá trở thành Triệu Hoán Đại Sư. Con Trảm Nguyệt Hắc Miêu này là con Triệu Hoán Thú nàng triệu hoán vào lúc nàng đang say rượu!
Bạch Vũ để Tiểu Bạch xuống, cười híp mắt ôm lấy Tiểu Hắc Miêu: "Ngươi thật là nhỏ, tiểu tử đáng yêu như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Hắc có được không?"
"Meo meo ——" Tiểu Hắc meo meo dùng cái đuôi đập ba cái lên tay Bạch Vũ, nhảy ra từ trong ngực của nàng, lạnh nhạt kêu một tiếng.
"Không cho ta gọi ngươi là Tiểu Hắc?" Bạch Vũ vuốt mu bàn tay bị đánh, một đầu hắc tuyến, ta bị một con mèo ghét bỏ sao?
Nghe nói số lượng Trảm Nguyệt Hắc Miêu rất ít ỏi, là Triệu Hoán Thú hệ Mộc đặc biệt, không phải cứ triệu hoán ra được là có thể trở thành chủ nhân của bọn chúng. Nếu như bọn chúng không muốn, bọn chúng thà tình nguyện tự hủy đi linh hồn cũng sẽ không ở lại.