Edit: V.O
Ghen tị trong mắt Tô Lăng Dung làm sao cũng không che dấu được, nàng ta đã đi theo Dạ Quân Mạc bảy ngàn năm.
Lúc nàng ta muốn ở lại, Dạ Quân Mạc liền không chút khách sáo đuổi nàng ta đi, nàng ta suy nghĩ hết biện pháp, thậm chí lấy cái chết để uy hiếp phụ thân, mới khiến cho phụ thân suy nghĩ biện pháp để cho nàng ta ở lại.
Thánh Quân đối với nàng ta vô cùng lạnh nhạt, nàng ta đi theo bên cạnh Thánh Quân nhưng lại bị phái đi làm một vài nhiệm vụ Linh Chủ nên làm, cho tới bây giờ cũng chưa từng đến gần hắn được.
Nhưng thời gian lâu dài, bên cạnh Thánh Quân cũng không có bất kỳ một nữ nhân nào, chỉ có nàng ta, nàng ta cho rằng mình là người khác biệt, nhưng cho đến hôm nay nàng ta mới biết, nàng ta không có gì là đặc biệt.
Thánh Quân đối xử với Bạch Vũ mới thật sự là khác biệt, hắn tự mình chiếu cố Bạch Vũ, đút thuốc cho Bạch Vũ, viết thư cho Bạch Vũ, cho Bạch Vũ tất cả những cách để có thể liên lạc được với hắn.
Tô Lăng Dung gắt gao cắn môi, quay đầu bước đi. Nàng ta sợ đợi tiếp nữa, nàng ta sẽ không nhịn được muốn bóp chết Bạch Vũ ngay trước mặt Ám Ưng!
Tô Lăng Dung không giải thích được lui ra ngoài, Bạch Vũ không phát hiện, nàng đang nói chuyện với Dạ Quân Mạc.
"Sao chàng lại rảnh rỗi mà viết thư cho ta? Không phải chúng ta có thể truyền âm ngàn dặm sao? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra không được sao?" Bạch Vũ lẩm bẩm nói thầm. Cố ý viết phong thư hồi âm tới cho nàng, không phải là muốn nàng chủ động viết thư sao?
"Nàng còn biết nói đến truyền âm ngàn dặm của chúng ta?" Giọng nói trầm thấp, khiêu gợi của Dạ Quân Mạc truyền vào trong lỗ tai của Bạch Vũ, trong nháy mắt Bạch Vũ cảm thấy lỗ tai của mình muốn dựng lên, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trong giọng nói của Dạ Quân Mạc có mấy phần ý tứ cắn răng nghiến lợi.
Nhất thời, Bạch Vũ chột dạ "Chuyện đó... không phải ta bận rộn sao?"
"Bận rộn trong mấy tháng cũng không nói với ta nửa chữ?" Bây giờ, Dạ Quân Mạc hận không thể bắt được một tiểu không có lương tâm này đến trước mặt mình. Ban đầu không nên đồng ý để cho nàng đi làm Vực Chủ của Vực Thanh Linh, mặc dù nàng làm rất tốt, nhậm chức chưa tới ba tháng đã lấy lại được Vực Thanh Phong, xé rách một phần thực lực của Sáng Thế Thần Điện ở Đại Lục Thanh Mộc.
"Không phải ta cố ý..." Bạch Vũ đáng thương cầu xin tha thứ.
Trong lòng Dạ Quân Mạc mềm nhũn, khe khẽ thở dài không dễ phát hiện: "Nàng tuyệt không nghĩ một chút nào đến ta sao?"
Lỗ mũi Bạch Vũ đau xót, trong lòng dâng lên một loại xúc động muốn khóc.
Sau khi đến Vực Thanh Linh, nàng vẫn luôn bận rộn, nhìn dường như không có lý tưởng, thật ra thì đều không ngừng tu luyện, một khắc cũng không ngừng, thăm dò địa thế của Vực Thanh Linh.
Duy chỉ có lúc vừa nghĩ đến Dạ Quân Mạc, nên nàng đã chế tạo ra món Hộ Tâm Giáp Ngọc Kim Cương đó.
Ngay lúc nàng lựa chọn giết chết Lệnh Hồ Hùng, không tránh đi linh thuật đánh tới, cũng là bởi vì lúc ấy nàng đã giấu Hộ Tâm Giáp này ở trong ngực, linh thuật không có cách nào có thể xuyên thấu qua ngực của nàng, nên mới không tạo thành vết thương trí mệnh đối với nàng.
Nhưng lúc ấy nàng cũng không mặc Hộ Tâm Giáp, bởi vì Hộ Tâm Giáp nhỏ đó là làm cho Dạ Quân Mạc, là nàng muốn tặng cho Dạ Quân Mạc.
Nhưng nàng lại quên mất phải tặng đi, quên mất phải nói với Dạ Quân Mạc.
Bây giờ rảnh rỗi, tưởng niệm chôn ở đáy lòng trào lên tim của nàng giống như nước lũ, cũng không đè ép xuống được nữa.
"Chàng chờ, bây giờ ta liền viết thư cho chàng, chàng phải học cẩn thận, nhớ trả lời lại cho ta." Bạch Vũ xoa xoa lỗ mũi đỏ lên, được Tử Như đỡ dậy đi đến bên cạnh bàn đọc sách, cầm bút lên viết xuống giấy một câu:
Linh lung đầu tử an hồng đậu.(*)
Đây là một câu thơ của một vị thi nhân ở một vùng Vị Diện thiếu văn minh lưu lại trong trí nhớ của nàng, nàng rất thích Vị Diện kia, trong trí nhớ bách thế, chỉ có Vị Diện kia là nàng sống coi như bình thản, không có bất kỳ phân tranh, chỉ là thân thể không tốt.
Không biết người ở Vị Diện kia có quá khó khăn để đoán ra ý tứ của những lời này hay không, không biết Dạ Quân Mạc có biết câu tiếp theo hay không, nếu hắn không biết, lần sau gặp lại nàng sẽ nói cho hắn biết.
(*)Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri?
Đây là bài thơ Khúc an liễu chi vào thời kỳ Vãn Đường của An Đình Quân. Mình xin được dịch hai câu phía dưới:
Xúc xắc tinh tế ghép đậu đỏ
Tương tư nhập cốt, chàng biết chăng?
Ai đã từng đọc tác phẩm Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử thì sẽ biết câu này, nó ở trong phần Thập Tam Nguyệt và mình cực kỳ có ấn tượng với hai câu này, đến nỗi nghe đến câu này là hai mắt rưng rưng, mình thích nhất là hai phần Tận Kiếp Phù Du và Thập Tam Nguyệt, đọc đi đọc lại không thấy chán, nước mắt thì cứ chảy dài, tội cho Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, tội cho Oanh Ca và Dung Viên, có ai giống mình không?
Ghen tị trong mắt Tô Lăng Dung làm sao cũng không che dấu được, nàng ta đã đi theo Dạ Quân Mạc bảy ngàn năm.
Lúc nàng ta muốn ở lại, Dạ Quân Mạc liền không chút khách sáo đuổi nàng ta đi, nàng ta suy nghĩ hết biện pháp, thậm chí lấy cái chết để uy hiếp phụ thân, mới khiến cho phụ thân suy nghĩ biện pháp để cho nàng ta ở lại.
Thánh Quân đối với nàng ta vô cùng lạnh nhạt, nàng ta đi theo bên cạnh Thánh Quân nhưng lại bị phái đi làm một vài nhiệm vụ Linh Chủ nên làm, cho tới bây giờ cũng chưa từng đến gần hắn được.
Nhưng thời gian lâu dài, bên cạnh Thánh Quân cũng không có bất kỳ một nữ nhân nào, chỉ có nàng ta, nàng ta cho rằng mình là người khác biệt, nhưng cho đến hôm nay nàng ta mới biết, nàng ta không có gì là đặc biệt.
Thánh Quân đối xử với Bạch Vũ mới thật sự là khác biệt, hắn tự mình chiếu cố Bạch Vũ, đút thuốc cho Bạch Vũ, viết thư cho Bạch Vũ, cho Bạch Vũ tất cả những cách để có thể liên lạc được với hắn.
Tô Lăng Dung gắt gao cắn môi, quay đầu bước đi. Nàng ta sợ đợi tiếp nữa, nàng ta sẽ không nhịn được muốn bóp chết Bạch Vũ ngay trước mặt Ám Ưng!
Tô Lăng Dung không giải thích được lui ra ngoài, Bạch Vũ không phát hiện, nàng đang nói chuyện với Dạ Quân Mạc.
"Sao chàng lại rảnh rỗi mà viết thư cho ta? Không phải chúng ta có thể truyền âm ngàn dặm sao? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra không được sao?" Bạch Vũ lẩm bẩm nói thầm. Cố ý viết phong thư hồi âm tới cho nàng, không phải là muốn nàng chủ động viết thư sao?
"Nàng còn biết nói đến truyền âm ngàn dặm của chúng ta?" Giọng nói trầm thấp, khiêu gợi của Dạ Quân Mạc truyền vào trong lỗ tai của Bạch Vũ, trong nháy mắt Bạch Vũ cảm thấy lỗ tai của mình muốn dựng lên, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trong giọng nói của Dạ Quân Mạc có mấy phần ý tứ cắn răng nghiến lợi.
Nhất thời, Bạch Vũ chột dạ "Chuyện đó... không phải ta bận rộn sao?"
"Bận rộn trong mấy tháng cũng không nói với ta nửa chữ?" Bây giờ, Dạ Quân Mạc hận không thể bắt được một tiểu không có lương tâm này đến trước mặt mình. Ban đầu không nên đồng ý để cho nàng đi làm Vực Chủ của Vực Thanh Linh, mặc dù nàng làm rất tốt, nhậm chức chưa tới ba tháng đã lấy lại được Vực Thanh Phong, xé rách một phần thực lực của Sáng Thế Thần Điện ở Đại Lục Thanh Mộc.
"Không phải ta cố ý..." Bạch Vũ đáng thương cầu xin tha thứ.
Trong lòng Dạ Quân Mạc mềm nhũn, khe khẽ thở dài không dễ phát hiện: "Nàng tuyệt không nghĩ một chút nào đến ta sao?"
Lỗ mũi Bạch Vũ đau xót, trong lòng dâng lên một loại xúc động muốn khóc.
Sau khi đến Vực Thanh Linh, nàng vẫn luôn bận rộn, nhìn dường như không có lý tưởng, thật ra thì đều không ngừng tu luyện, một khắc cũng không ngừng, thăm dò địa thế của Vực Thanh Linh.
Duy chỉ có lúc vừa nghĩ đến Dạ Quân Mạc, nên nàng đã chế tạo ra món Hộ Tâm Giáp Ngọc Kim Cương đó.
Ngay lúc nàng lựa chọn giết chết Lệnh Hồ Hùng, không tránh đi linh thuật đánh tới, cũng là bởi vì lúc ấy nàng đã giấu Hộ Tâm Giáp này ở trong ngực, linh thuật không có cách nào có thể xuyên thấu qua ngực của nàng, nên mới không tạo thành vết thương trí mệnh đối với nàng.
Nhưng lúc ấy nàng cũng không mặc Hộ Tâm Giáp, bởi vì Hộ Tâm Giáp nhỏ đó là làm cho Dạ Quân Mạc, là nàng muốn tặng cho Dạ Quân Mạc.
Nhưng nàng lại quên mất phải tặng đi, quên mất phải nói với Dạ Quân Mạc.
Bây giờ rảnh rỗi, tưởng niệm chôn ở đáy lòng trào lên tim của nàng giống như nước lũ, cũng không đè ép xuống được nữa.
"Chàng chờ, bây giờ ta liền viết thư cho chàng, chàng phải học cẩn thận, nhớ trả lời lại cho ta." Bạch Vũ xoa xoa lỗ mũi đỏ lên, được Tử Như đỡ dậy đi đến bên cạnh bàn đọc sách, cầm bút lên viết xuống giấy một câu:
Linh lung đầu tử an hồng đậu.(*)
Đây là một câu thơ của một vị thi nhân ở một vùng Vị Diện thiếu văn minh lưu lại trong trí nhớ của nàng, nàng rất thích Vị Diện kia, trong trí nhớ bách thế, chỉ có Vị Diện kia là nàng sống coi như bình thản, không có bất kỳ phân tranh, chỉ là thân thể không tốt.
Không biết người ở Vị Diện kia có quá khó khăn để đoán ra ý tứ của những lời này hay không, không biết Dạ Quân Mạc có biết câu tiếp theo hay không, nếu hắn không biết, lần sau gặp lại nàng sẽ nói cho hắn biết.
(*)Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri?
Đây là bài thơ Khúc an liễu chi vào thời kỳ Vãn Đường của An Đình Quân. Mình xin được dịch hai câu phía dưới:
Xúc xắc tinh tế ghép đậu đỏ
Tương tư nhập cốt, chàng biết chăng?
Ai đã từng đọc tác phẩm Hoa Tư Dẫn của Đường Thất Công Tử thì sẽ biết câu này, nó ở trong phần Thập Tam Nguyệt và mình cực kỳ có ấn tượng với hai câu này, đến nỗi nghe đến câu này là hai mắt rưng rưng, mình thích nhất là hai phần Tận Kiếp Phù Du và Thập Tam Nguyệt, đọc đi đọc lại không thấy chán, nước mắt thì cứ chảy dài, tội cho Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, tội cho Oanh Ca và Dung Viên, có ai giống mình không?