Edit: V.O
"Đây là kiến trúc không gian? Ta có thể vào xem không?" Hai mắt Bạch Vũ phát sáng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiến trúc không gian chân thật, mô hình nhỏ đem theo bên người, ra bên ngoài có thể biến thành một cái vườn lớn chân chính, nghĩ lại cũng rất thần kỳ.
Tử Như muốn khóc: "Vực Chủ, không thể chơi đùa trong vườn này, vẫn nên đừng đi vào."
"..." Sao ngươi biết?
Tử Như bất đắc dĩ thẳng thắn: "Được rồi, đây là Vạn Yêu Viên của Thánh Quân, bên trong đều là mãnh thú, vết thương của người còn chưa lành..." Cho nên đừng nên đi vào phô trương thanh thế.
"Vì sao đột nhiên Dạ Quân Mạc lại thả một khu vườn nuôi nhốt mãnh thú ở đây?" Bạch Vũ khó hiểu.
Tử Như đang lo lắng nên nói với nàng như thế nào, vài người lục tục từ trong viện đi ra.
"Mệt chết, hôm nay nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị ăn." Một thiếu niên tóc ngắn thở phì phò nói.
"Đó là ngươi ngốc, đám mãnh thú kia nhìn hung dữ, mạnh mẽ như vậy, tùy tiện ném một cái linh thuật mê hoặc qua liền không thua trận, tất cả là một đám ngốc, cứ như vậy mà ngươi vẫn không trốn thoát?" Nam Môn Tư khinh thường liếc mắt.
Mặt thiếu niên đỏ lên: "Đó là do ta khiêm tốn, khiêm tốn ngươi có hiểu không? Tốt xấu gì ta cũng hoàn thành nhiệm vụ ra ngoài trước."
"Chúng ta đều ra mà?" Nam Môn Tĩnh cười mở miệng, xoa dịu không khí.
Tu luyện Vạn Yêu Viên cần phải một đường xông đến chỗ sâu trong khu vườn, hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể ra ngoài. Mỗi lần đều là năm người bọn họ ra ngoài đầu tiên, thực lực của những người khác kém hơn bọn họ một đoạn. Diendanlequydon – V.O
Bọn họ kiên nhẫn chờ hai người khác ra ngoài, liền thấy Bạch Vũ đứng ở cửa, đang dùng đôi mắt trong suốt giống như bầu trời đánh giá bọn họ.
"Ngươi là ai? Sao lại chạy đến Vạn Yêu Viên? Không ai ngăn cản ngươi sao?" Nam Môn Tĩnh kỳ lạ hỏi.
Từ sau khi Thánh Quân ném Vạn Yêu Viên vào đây, nơi này liền trở thành cấm địa của Vực Thanh Vũ, cho dù là Trưởng lão cũng không dễ dàng vào được, thiếu nữ trước mắt này xem ra chỉ là Linh Sư, chuồn vào như thế nào?
Bạch Vũ chớp mắt: "Các ngươi từ trong khu vườn Vạn Yêu Viên ra à? Bên trong chơi vui không? Mãnh thú là cấp mấy?"
Ba người: "..."
Nam Môn Tư phản ứng kịp đầu tiên: "Ngươi không phải là Bạch Vũ chứ? Nữ nhân khiến cho Thánh Quân nâng ở trong lòng. Người còn muốn cho ngươi làm đội trưởng, dẫn dắt chúng ta giành được đệ nhất."
Giọng nói của nàng ta xinh đẹp, ngọt ngào, lại chứa một chút châm biếm, lạnh nhạt.
"Đội trưởng? Đội trưởng cái gì?" Bạch Vũ không hiểu gì.
"Thánh Quân không nói với ngươi sao?" Nam Môn Tĩnh lạnh lùng quăng lại cho nàng: "Dù sao thì ta cũng sẽ không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi muốn thay ta làm đội trưởng, không có cửa đâu!"
Bạch Vũ vô tội nhìn về phía Tử Như, Tử Như đành phải nói chuyện cuộc chiến Thần Vực cho nàng, nhưng Tử Như cũng không rõ Thần Vực chính là không gian Thần Sáng Thế.
Bạch Vũ không biết Thần Vực có ý nghĩa với nàng, không có hứng thú quá lớn: "Các ngươi muốn tranh giành thì tự mình tranh đi, ta vẫn còn đang dưỡng thương, không có hứng thú."
Đương nhiên có cơ hội để tranh giành là tốt, nhưng điều kiện trước mắt là phải dưỡng vết thương của nàng cho lành.
Một Linh Sư tỷ thí cùng một đám Linh Chủ, bản thân cũng rất chịu thiệt, còn có vết thương, đó không phải đi tỷ thí, mà là đi chịu chết.
Ánh mắt Nam Môn Tĩnh sáng lên: "Lời này của ngươi là thật?"
"Lừa ngươi thì có chỗ gì tốt?" Bạch Vũ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói hùng hậu tràn ngập ý uy hiếp vang lên: "Tốt nhất là ngươi nên nhớ rõ lời nói hôm nay của ngươi."
Bạch Vũ quay đầu: "Dạ Vương!"
Đáy mắt Dạ Vương hiện lên sắc bén: "Ngươi nhớ lại ta rồi sao? Vậy thì vừa lúc, đi theo ta."
Ông ta vẫy tay, đi đến một bên trong cánh rừng, Bạch Vũ không chút do dự cùng đi qua, Tử Như muốn đi theo, một đạo kết giới ngăn cách nàng lại ở bên ngoài, Tử Như chỉ có thể lo lắng đứng ở bên ngoài cánh rừng, bí mật liếc Công Tôn Ưởng ở chỗ tối một cái.
"Đây là kiến trúc không gian? Ta có thể vào xem không?" Hai mắt Bạch Vũ phát sáng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiến trúc không gian chân thật, mô hình nhỏ đem theo bên người, ra bên ngoài có thể biến thành một cái vườn lớn chân chính, nghĩ lại cũng rất thần kỳ.
Tử Như muốn khóc: "Vực Chủ, không thể chơi đùa trong vườn này, vẫn nên đừng đi vào."
"..." Sao ngươi biết?
Tử Như bất đắc dĩ thẳng thắn: "Được rồi, đây là Vạn Yêu Viên của Thánh Quân, bên trong đều là mãnh thú, vết thương của người còn chưa lành..." Cho nên đừng nên đi vào phô trương thanh thế.
"Vì sao đột nhiên Dạ Quân Mạc lại thả một khu vườn nuôi nhốt mãnh thú ở đây?" Bạch Vũ khó hiểu.
Tử Như đang lo lắng nên nói với nàng như thế nào, vài người lục tục từ trong viện đi ra.
"Mệt chết, hôm nay nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị ăn." Một thiếu niên tóc ngắn thở phì phò nói.
"Đó là ngươi ngốc, đám mãnh thú kia nhìn hung dữ, mạnh mẽ như vậy, tùy tiện ném một cái linh thuật mê hoặc qua liền không thua trận, tất cả là một đám ngốc, cứ như vậy mà ngươi vẫn không trốn thoát?" Nam Môn Tư khinh thường liếc mắt.
Mặt thiếu niên đỏ lên: "Đó là do ta khiêm tốn, khiêm tốn ngươi có hiểu không? Tốt xấu gì ta cũng hoàn thành nhiệm vụ ra ngoài trước."
"Chúng ta đều ra mà?" Nam Môn Tĩnh cười mở miệng, xoa dịu không khí.
Tu luyện Vạn Yêu Viên cần phải một đường xông đến chỗ sâu trong khu vườn, hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể ra ngoài. Mỗi lần đều là năm người bọn họ ra ngoài đầu tiên, thực lực của những người khác kém hơn bọn họ một đoạn. Diendanlequydon – V.O
Bọn họ kiên nhẫn chờ hai người khác ra ngoài, liền thấy Bạch Vũ đứng ở cửa, đang dùng đôi mắt trong suốt giống như bầu trời đánh giá bọn họ.
"Ngươi là ai? Sao lại chạy đến Vạn Yêu Viên? Không ai ngăn cản ngươi sao?" Nam Môn Tĩnh kỳ lạ hỏi.
Từ sau khi Thánh Quân ném Vạn Yêu Viên vào đây, nơi này liền trở thành cấm địa của Vực Thanh Vũ, cho dù là Trưởng lão cũng không dễ dàng vào được, thiếu nữ trước mắt này xem ra chỉ là Linh Sư, chuồn vào như thế nào?
Bạch Vũ chớp mắt: "Các ngươi từ trong khu vườn Vạn Yêu Viên ra à? Bên trong chơi vui không? Mãnh thú là cấp mấy?"
Ba người: "..."
Nam Môn Tư phản ứng kịp đầu tiên: "Ngươi không phải là Bạch Vũ chứ? Nữ nhân khiến cho Thánh Quân nâng ở trong lòng. Người còn muốn cho ngươi làm đội trưởng, dẫn dắt chúng ta giành được đệ nhất."
Giọng nói của nàng ta xinh đẹp, ngọt ngào, lại chứa một chút châm biếm, lạnh nhạt.
"Đội trưởng? Đội trưởng cái gì?" Bạch Vũ không hiểu gì.
"Thánh Quân không nói với ngươi sao?" Nam Môn Tĩnh lạnh lùng quăng lại cho nàng: "Dù sao thì ta cũng sẽ không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi muốn thay ta làm đội trưởng, không có cửa đâu!"
Bạch Vũ vô tội nhìn về phía Tử Như, Tử Như đành phải nói chuyện cuộc chiến Thần Vực cho nàng, nhưng Tử Như cũng không rõ Thần Vực chính là không gian Thần Sáng Thế.
Bạch Vũ không biết Thần Vực có ý nghĩa với nàng, không có hứng thú quá lớn: "Các ngươi muốn tranh giành thì tự mình tranh đi, ta vẫn còn đang dưỡng thương, không có hứng thú."
Đương nhiên có cơ hội để tranh giành là tốt, nhưng điều kiện trước mắt là phải dưỡng vết thương của nàng cho lành.
Một Linh Sư tỷ thí cùng một đám Linh Chủ, bản thân cũng rất chịu thiệt, còn có vết thương, đó không phải đi tỷ thí, mà là đi chịu chết.
Ánh mắt Nam Môn Tĩnh sáng lên: "Lời này của ngươi là thật?"
"Lừa ngươi thì có chỗ gì tốt?" Bạch Vũ chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói hùng hậu tràn ngập ý uy hiếp vang lên: "Tốt nhất là ngươi nên nhớ rõ lời nói hôm nay của ngươi."
Bạch Vũ quay đầu: "Dạ Vương!"
Đáy mắt Dạ Vương hiện lên sắc bén: "Ngươi nhớ lại ta rồi sao? Vậy thì vừa lúc, đi theo ta."
Ông ta vẫy tay, đi đến một bên trong cánh rừng, Bạch Vũ không chút do dự cùng đi qua, Tử Như muốn đi theo, một đạo kết giới ngăn cách nàng lại ở bên ngoài, Tử Như chỉ có thể lo lắng đứng ở bên ngoài cánh rừng, bí mật liếc Công Tôn Ưởng ở chỗ tối một cái.