Edit: V.O
"Sẽ không, sẽ không, lòng ăn uống của ta rất lớn, có thể một hơi ăn luôn ba người." Thủy Qua vươn ra ba ngón tay nhỏ mập mạp.
Bạch Vũ không biết nên khóc hay nên cười, lấy thức ăn còn lại ra, một hộp bánh bao, một mâm hạt bắp xoắn, một mâm nhân quả thông, đương nhiên những thứ này không phải là đồ ăn vặt bình thường, đều đã được thêm vào rất nhiều dược liệu thích hợp với Triệu Hoán Thú, còn theo thứ tự thuộc tính khác nhau, nhưng lúc này tất cả đều được đút cho Thủy Qua.
Không còn cách nào, không cho Thủy Qua ăn no, nàng sẽ phải bị ăn.
Sau khi ăn luôn ba loại thức ăn còn lại, Thủy Qua xoa xoa bao tử, biểu hiện đã gần no rồi.
"Ngươi có thể giúp ta ra khỏi mê cung không?" Bạch Vũ hỏi thật cẩn thận, rốt cuộc cũng đút vị này đến không còn muốn ăn thịt mình, cuối cùng Bạch Vũ đã tìm được cơ hội hỏi chuyện chính.
"Ngươi đi rồi, ta sẽ không ăn được những thứ ăn ngon này nữa. Ngươi còn không?" Thủy Qua xoay xoay ngón tay, trên mắt to đáng yêu dường như bị một tầng hơi nước bịt kín, tha thiết mong chờ Bạch Vũ.
"Không còn nữa, nhưng ta còn có thể làm." Bạch Vũ có chút đau đầu, sao lại có cảm giác dường như Thủy Qua ỷ lại vào nàng?
Thủy Qua mở to mắt: "Mấy thứ này đều là ngươi làm?"
"Đúng vậy." Bạch Vũ lấy vật liệu từ trong nhẫn bày ra, bắt đầu làm thức ăn: "Ta làm một ít thức ăn để lại cho ngươi, cho ngươi có thể ăn mấy ngày, có được không?"
Thủy Qua nhìn cách chế tạo thức ăn của Bạch Vũ khóe léo, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt đến sắp thành khổ qua (mướp đắng), không nói chuyện một lúc lâu.
Bạch Vũ không lấy quá nhiều dược liệu làm thức ăn cho Thủy Qua, Thủy Qua cũng không cần thức ăn có thể giúp nó thăng cấp, chỉ có một tiêu chuẩn quyết định ngon dở là hợp khẩu vị của nó, có ăn được không.
Bạch Vũ liền cố gắng làm thức ăn theo hướng mùi vị ngon, làm ra hơn mười bàn điểm tâm tươi mới liên tiếp, đưa đến trước mặt Thủy Qua.
"Những thứ này hẳn là đủ rồi chứ, ngươi có thể giúp ra khỏi mê cung không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân của Thủy Qua đã trở lại bình thường, bỗng nhiên há to mồm, một ngụm nuốt tất cả điểm tâm, sau đó vỗ cái bụng tròn vo, nấc cụt.
Bạch Vũ: "..."
Dạ dày của ngươi là động không đáy sao? Diendanlequydon – V.O. Nhiều như vậy cũng không đủ?
"Có phải đi theo ngươi là có thể ăn những thứ ăn ngon nay mỗi ngày đúng không?" Hai mắt Thủy Qua vụt sáng lên, cõi lòng tràn đầy hi vọng hỏi.
"Ơ..." Bạch Vũ không nghĩ tới Thủy Qua sẽ đột nhiên hỏi như vậy.
Thủy Qua cũng không chờ Bạch Vũ trả lời, nhảy vào trong cái hồ lớn trước mặt, chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy một tiếng ầm ầm vang lên, cả mê cung đều lay động. Thủy Qua đi ra từ trong hồ: "Ta đã tắt tất cả cơ quan, ngươi muốn ra mê cung, ta với ngươi đi ra khỏi mê cung."
"Ngươi cùng đi với ta? Ta không những muốn ra khỏi mê cung, ta còn muốn đi ra khỏi Tháp Thiên Ky." Bạch Vũ nói.
Thủy Qua không hề gì nói: "Ngươi đi đâu thì ta sẽ đi đó, dù sao đi theo ngươi sẽ được ăn ngon."
"..." Thì ra mấy khối bánh ngọt có thể gạt được mãnh thú trí tuệ cấp 9 trong mê cung, mặt Bạch Vũ hiện lên vạch đen, không biết người trước kia bị Thủy Qua ăn sống có thể cảm thấy chết thật oan uổng không?
Thủy Qua muốn đi cùng, đương nhiên Bạch Vũ sẽ không từ chối, cũng không dám từ chối.
Bọn họ lại đi một chuyến đến chỗ Thụ Tinh, đưa nó ra khỏi tán cây, cùng nhau bắt đầu đi tìm lối ra.
Thượng Quan Vân Trần có cảm giác đang chờ đợi tình huống trong mê cung, bỗng nhiên toàn bộ cơ quan trong mê cung đều không nghe sai khiến mà đóng lại, hắn ta muốn khống chế, di chuyển mê cung cũng hoàn toàn không khống chế được.
Lại nhìn về phía chỗ Thủy Qua, không chỉ không thấy bóng dáng Bạch Vũ, ngay cả Thủy Qua cũng không thấy!
Chờ đến lúc hắn ta rất không dễ dàng tìm kiếm khắp nơi trong mê cung, nhìn thấy bóng dáng Bạch Vũ, thiếu chút nữa tức giận hôn mê. Thủy Qua và Thụ Tinh lại cùng Bạch Vũ nói nói cười cười cùng nhau đi đến cửa ra.
"Sẽ không, sẽ không, lòng ăn uống của ta rất lớn, có thể một hơi ăn luôn ba người." Thủy Qua vươn ra ba ngón tay nhỏ mập mạp.
Bạch Vũ không biết nên khóc hay nên cười, lấy thức ăn còn lại ra, một hộp bánh bao, một mâm hạt bắp xoắn, một mâm nhân quả thông, đương nhiên những thứ này không phải là đồ ăn vặt bình thường, đều đã được thêm vào rất nhiều dược liệu thích hợp với Triệu Hoán Thú, còn theo thứ tự thuộc tính khác nhau, nhưng lúc này tất cả đều được đút cho Thủy Qua.
Không còn cách nào, không cho Thủy Qua ăn no, nàng sẽ phải bị ăn.
Sau khi ăn luôn ba loại thức ăn còn lại, Thủy Qua xoa xoa bao tử, biểu hiện đã gần no rồi.
"Ngươi có thể giúp ta ra khỏi mê cung không?" Bạch Vũ hỏi thật cẩn thận, rốt cuộc cũng đút vị này đến không còn muốn ăn thịt mình, cuối cùng Bạch Vũ đã tìm được cơ hội hỏi chuyện chính.
"Ngươi đi rồi, ta sẽ không ăn được những thứ ăn ngon này nữa. Ngươi còn không?" Thủy Qua xoay xoay ngón tay, trên mắt to đáng yêu dường như bị một tầng hơi nước bịt kín, tha thiết mong chờ Bạch Vũ.
"Không còn nữa, nhưng ta còn có thể làm." Bạch Vũ có chút đau đầu, sao lại có cảm giác dường như Thủy Qua ỷ lại vào nàng?
Thủy Qua mở to mắt: "Mấy thứ này đều là ngươi làm?"
"Đúng vậy." Bạch Vũ lấy vật liệu từ trong nhẫn bày ra, bắt đầu làm thức ăn: "Ta làm một ít thức ăn để lại cho ngươi, cho ngươi có thể ăn mấy ngày, có được không?"
Thủy Qua nhìn cách chế tạo thức ăn của Bạch Vũ khóe léo, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt đến sắp thành khổ qua (mướp đắng), không nói chuyện một lúc lâu.
Bạch Vũ không lấy quá nhiều dược liệu làm thức ăn cho Thủy Qua, Thủy Qua cũng không cần thức ăn có thể giúp nó thăng cấp, chỉ có một tiêu chuẩn quyết định ngon dở là hợp khẩu vị của nó, có ăn được không.
Bạch Vũ liền cố gắng làm thức ăn theo hướng mùi vị ngon, làm ra hơn mười bàn điểm tâm tươi mới liên tiếp, đưa đến trước mặt Thủy Qua.
"Những thứ này hẳn là đủ rồi chứ, ngươi có thể giúp ra khỏi mê cung không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân của Thủy Qua đã trở lại bình thường, bỗng nhiên há to mồm, một ngụm nuốt tất cả điểm tâm, sau đó vỗ cái bụng tròn vo, nấc cụt.
Bạch Vũ: "..."
Dạ dày của ngươi là động không đáy sao? Diendanlequydon – V.O. Nhiều như vậy cũng không đủ?
"Có phải đi theo ngươi là có thể ăn những thứ ăn ngon nay mỗi ngày đúng không?" Hai mắt Thủy Qua vụt sáng lên, cõi lòng tràn đầy hi vọng hỏi.
"Ơ..." Bạch Vũ không nghĩ tới Thủy Qua sẽ đột nhiên hỏi như vậy.
Thủy Qua cũng không chờ Bạch Vũ trả lời, nhảy vào trong cái hồ lớn trước mặt, chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy một tiếng ầm ầm vang lên, cả mê cung đều lay động. Thủy Qua đi ra từ trong hồ: "Ta đã tắt tất cả cơ quan, ngươi muốn ra mê cung, ta với ngươi đi ra khỏi mê cung."
"Ngươi cùng đi với ta? Ta không những muốn ra khỏi mê cung, ta còn muốn đi ra khỏi Tháp Thiên Ky." Bạch Vũ nói.
Thủy Qua không hề gì nói: "Ngươi đi đâu thì ta sẽ đi đó, dù sao đi theo ngươi sẽ được ăn ngon."
"..." Thì ra mấy khối bánh ngọt có thể gạt được mãnh thú trí tuệ cấp 9 trong mê cung, mặt Bạch Vũ hiện lên vạch đen, không biết người trước kia bị Thủy Qua ăn sống có thể cảm thấy chết thật oan uổng không?
Thủy Qua muốn đi cùng, đương nhiên Bạch Vũ sẽ không từ chối, cũng không dám từ chối.
Bọn họ lại đi một chuyến đến chỗ Thụ Tinh, đưa nó ra khỏi tán cây, cùng nhau bắt đầu đi tìm lối ra.
Thượng Quan Vân Trần có cảm giác đang chờ đợi tình huống trong mê cung, bỗng nhiên toàn bộ cơ quan trong mê cung đều không nghe sai khiến mà đóng lại, hắn ta muốn khống chế, di chuyển mê cung cũng hoàn toàn không khống chế được.
Lại nhìn về phía chỗ Thủy Qua, không chỉ không thấy bóng dáng Bạch Vũ, ngay cả Thủy Qua cũng không thấy!
Chờ đến lúc hắn ta rất không dễ dàng tìm kiếm khắp nơi trong mê cung, nhìn thấy bóng dáng Bạch Vũ, thiếu chút nữa tức giận hôn mê. Thủy Qua và Thụ Tinh lại cùng Bạch Vũ nói nói cười cười cùng nhau đi đến cửa ra.