Edit: V.O
Thượng Quan Vân Dương nhìn Ám Lân tao nhã ngồi ở đối diện ông ta, ánh mắt thâm trầm: "Nghe nói ngươi lên chức Linh Vương, còn chưa chúc mừng ngươi."
"Cảm ơn." Ám Lân tao nhã nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
Thượng Quan Dương cũng không gấp gáp đi khỏi đài cao, sau khi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lần lượt rời đi, Ám Lân đã ngồi xuống đối diện ông ta, lạnh nhạt nói chuyện trời đất với ông ta, thật giống như bọn họ không phải là cừu địch, mà là lão bằng hữu (bạn bè cũ).
Vốn là Thượng Quan Dương cũng không nghĩ đi qua tán gẫu với Ám Lân, ông ta thả lỏng cảnh giác, nhân tiện nhìn lại xem có thể nói lời khách sáo không, thăm dò ra tình huống hiện thời của Ám Dạ Đế Quốc.
Nhưng ông ta phát hiện tất cả những gì ông ta làm đều là uổng phí.
Miệng Ám Lân rất chặt, hoàn toàn không hỏi ra được gì, cho dù hỏi ra được gì cũng không biết thật hay giả, khó có thể làm cho người ta yên tâm tin tưởng. Điều rất buồn bực chính là ông ta nói nói đã bị Ám Lân dẫn dắt, toàn bộ quá trình tán gẫu đều là Ám Lân đang chủ đạo.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Dương tiếp xúc gần với Ám Lân như vậy, đột nhiên ông ta phát hiện trước kia ông ta luôn xem thường nhân vật trở thành quân sư đệ nhất của Ám Dạ Đế Quốc này.
Ông ta tự nhận sống mấy vạn năm, từ thời kỳ Bạch Phong mãi cho đến khi Bạch Vũ trở về, xem rõ rành mạch các loại âm mưu quỷ kế, ai biết lại tài liễu cân đầu (gặp hạn ngã lộn nhào) bởi Ám Lân, ông ta hoàn toàn không nhìn thấu thiếu niên tuấn nhã trước mặt này.
"Không biết Thánh Quân và công chúa đi đâu vậy?" Thượng Quan Dương bắt đầu có chút nóng vội.
"Hẳn là bọn họ đang ở cùng nhi tử (con trai) và nhi tức (con dâu) của ngươi, nói không chừng còn đang tán gẫu rất vui vẻ." Ám Lân cười nhạt nói.
Bọn họ ở cùng nhau có thể tán gẫu vui vẻ? Ngươi chắc chắn không phải là đánh nhau long trời lở đất đó chứ? Thượng Quan Dương âm thầm trợn mắt, đứng dậy xuống đài cao, quả nhiên Ám Lân đi theo xuống đến nơi.
"Linh Vương tính luôn đi theo ta?" Thượng Quan Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ám Lân nheo mắt lại: "Thánh Quân mệnh lệnh, tự nhiên tại hạ phải vâng theo."
"Thánh Quân các ngươi đúng là coi trọng ngươi, dieendaanleequuydoon – V.O, ngươi thật sự có thể cùng lên sao?" Thượng Quan Dương cười hỏi, lời vừa nói dứt, bóng dáng của ông ta đã bắn ra như tia chớp, để lại một đường tàn ảnh tại chỗ.
Ám Lân nhìn hướng ông ta chạy đi, ánh mắt toát ra một tia kỳ dị.
Thượng Quan Dương thuận lợi thoát khỏi Ám Lân, rẽ qua, đi về phía lôi đài, chưa đi hai bước đã gặp phải một con Đại Vị Trư.
Thượng Quan Dương hơi nhíu mày, không phải Ám Dạ Đế Quốc cam đoan vùng Vực sâu này tuyệt đối an toàn sao? Sao còn gặp phải mãnh thú?
Nhưng chỉ là một con mãnh thú cấp 6, ông ta còn không để vào mắt, đang định diệt mãnh thú nhanh chóng rời đi, phía sau lại có hai con Hỏa Linh Xà và Đãng Sơn Viên cấp 7 từ từ đi tới.
Sắc mặt Thượng Quan Dương bắt đầu thay đổi, tỏ vẻ mãnh thú nhiều hơn rồi.
Ông ta không dám ở lâu, cũng không xử lý Đại Vị Trư, chỉ ép Đại Vị Trư lui, nhanh chóng vọt qua bên cạnh nó.
Linh cảm của ông ta đúng, càng ngày càng nhiều mãnh thú đi về phía ông ta, Đại Vị Trư cũng từ phía sau đuổi theo, chỉ chốc lát, ông ta đã bị mười con mãnh thú bao vây, thấp nhất cũng là cấp 6, cao nhất chính là Thụ Tinh cấp 9.
"Ôi ôi, hình như người đến lần này chạy loạn ở đây? Không biết đây là Vực sâu sao? Không biết nơi này có mãnh thú sao? Ngươi muốn tìm cái chết sao?" Thụ Tinh cầm cây quạt hung hăng đâm vào ngực Thượng Quan Dương.
Sắc mặt Thượng Quan Dương lúc xanh lúc trắng, có loại xúc động muốn khóc.
Ông ta chỉ muốn thoát khỏi sự giám thị của Ám Dạ Đế Quốc, không hiểu sao có thể rơi vào tổ mãnh thú đây? Hoàn hảo có một con mãnh thú trí tuệ hiếm thấy, ông ta nhanh chóng cầu xin đối phương tha thứ, kết quả Thụ Tinh vây ông ta ở nơi đó muốn ông ta làm thơ, hết bài này tới bài khác, không dứt.
Thượng Quan Vân Dương nhìn Ám Lân tao nhã ngồi ở đối diện ông ta, ánh mắt thâm trầm: "Nghe nói ngươi lên chức Linh Vương, còn chưa chúc mừng ngươi."
"Cảm ơn." Ám Lân tao nhã nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
Thượng Quan Dương cũng không gấp gáp đi khỏi đài cao, sau khi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lần lượt rời đi, Ám Lân đã ngồi xuống đối diện ông ta, lạnh nhạt nói chuyện trời đất với ông ta, thật giống như bọn họ không phải là cừu địch, mà là lão bằng hữu (bạn bè cũ).
Vốn là Thượng Quan Dương cũng không nghĩ đi qua tán gẫu với Ám Lân, ông ta thả lỏng cảnh giác, nhân tiện nhìn lại xem có thể nói lời khách sáo không, thăm dò ra tình huống hiện thời của Ám Dạ Đế Quốc.
Nhưng ông ta phát hiện tất cả những gì ông ta làm đều là uổng phí.
Miệng Ám Lân rất chặt, hoàn toàn không hỏi ra được gì, cho dù hỏi ra được gì cũng không biết thật hay giả, khó có thể làm cho người ta yên tâm tin tưởng. Điều rất buồn bực chính là ông ta nói nói đã bị Ám Lân dẫn dắt, toàn bộ quá trình tán gẫu đều là Ám Lân đang chủ đạo.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Dương tiếp xúc gần với Ám Lân như vậy, đột nhiên ông ta phát hiện trước kia ông ta luôn xem thường nhân vật trở thành quân sư đệ nhất của Ám Dạ Đế Quốc này.
Ông ta tự nhận sống mấy vạn năm, từ thời kỳ Bạch Phong mãi cho đến khi Bạch Vũ trở về, xem rõ rành mạch các loại âm mưu quỷ kế, ai biết lại tài liễu cân đầu (gặp hạn ngã lộn nhào) bởi Ám Lân, ông ta hoàn toàn không nhìn thấu thiếu niên tuấn nhã trước mặt này.
"Không biết Thánh Quân và công chúa đi đâu vậy?" Thượng Quan Dương bắt đầu có chút nóng vội.
"Hẳn là bọn họ đang ở cùng nhi tử (con trai) và nhi tức (con dâu) của ngươi, nói không chừng còn đang tán gẫu rất vui vẻ." Ám Lân cười nhạt nói.
Bọn họ ở cùng nhau có thể tán gẫu vui vẻ? Ngươi chắc chắn không phải là đánh nhau long trời lở đất đó chứ? Thượng Quan Dương âm thầm trợn mắt, đứng dậy xuống đài cao, quả nhiên Ám Lân đi theo xuống đến nơi.
"Linh Vương tính luôn đi theo ta?" Thượng Quan Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ám Lân nheo mắt lại: "Thánh Quân mệnh lệnh, tự nhiên tại hạ phải vâng theo."
"Thánh Quân các ngươi đúng là coi trọng ngươi, dieendaanleequuydoon – V.O, ngươi thật sự có thể cùng lên sao?" Thượng Quan Dương cười hỏi, lời vừa nói dứt, bóng dáng của ông ta đã bắn ra như tia chớp, để lại một đường tàn ảnh tại chỗ.
Ám Lân nhìn hướng ông ta chạy đi, ánh mắt toát ra một tia kỳ dị.
Thượng Quan Dương thuận lợi thoát khỏi Ám Lân, rẽ qua, đi về phía lôi đài, chưa đi hai bước đã gặp phải một con Đại Vị Trư.
Thượng Quan Dương hơi nhíu mày, không phải Ám Dạ Đế Quốc cam đoan vùng Vực sâu này tuyệt đối an toàn sao? Sao còn gặp phải mãnh thú?
Nhưng chỉ là một con mãnh thú cấp 6, ông ta còn không để vào mắt, đang định diệt mãnh thú nhanh chóng rời đi, phía sau lại có hai con Hỏa Linh Xà và Đãng Sơn Viên cấp 7 từ từ đi tới.
Sắc mặt Thượng Quan Dương bắt đầu thay đổi, tỏ vẻ mãnh thú nhiều hơn rồi.
Ông ta không dám ở lâu, cũng không xử lý Đại Vị Trư, chỉ ép Đại Vị Trư lui, nhanh chóng vọt qua bên cạnh nó.
Linh cảm của ông ta đúng, càng ngày càng nhiều mãnh thú đi về phía ông ta, Đại Vị Trư cũng từ phía sau đuổi theo, chỉ chốc lát, ông ta đã bị mười con mãnh thú bao vây, thấp nhất cũng là cấp 6, cao nhất chính là Thụ Tinh cấp 9.
"Ôi ôi, hình như người đến lần này chạy loạn ở đây? Không biết đây là Vực sâu sao? Không biết nơi này có mãnh thú sao? Ngươi muốn tìm cái chết sao?" Thụ Tinh cầm cây quạt hung hăng đâm vào ngực Thượng Quan Dương.
Sắc mặt Thượng Quan Dương lúc xanh lúc trắng, có loại xúc động muốn khóc.
Ông ta chỉ muốn thoát khỏi sự giám thị của Ám Dạ Đế Quốc, không hiểu sao có thể rơi vào tổ mãnh thú đây? Hoàn hảo có một con mãnh thú trí tuệ hiếm thấy, ông ta nhanh chóng cầu xin đối phương tha thứ, kết quả Thụ Tinh vây ông ta ở nơi đó muốn ông ta làm thơ, hết bài này tới bài khác, không dứt.