Edit: V.O
Trong lòng Dạ Hồng Hùng lộp bộp một chút, chưa kịp nghĩ rõ ràng, đao lửa của Đoạn Vô Huyết đã đến.
Uy lực đủ để mở núi phá đá đập mạnh lên thân hắn ta, cả người hắn ta trực tiếp bị nện xuyên qua vách tường, bay ngược ra ngoài.
Đoạn Vô Huyết ngạc nhiên nhìn vách tường bị nghiền nát, chính hắn cũng không nghĩ tới lại có thể đánh trúng một chưởng này, Dạ Hồng Hùng lại không tránh đi một chưởng đơn giản như vậy, hắn ta phế vật vậy sao?
Đoạn Vô Huyết đi theo ra nhìn, Dạ Hồng Hùng đau đớn ôm hai đùi, ngã trên mặt đất kêu rên, hai đùi của hắn ta lại bị gãy.
Đoạn Vô Huyết quả thực không thể tin được, một chưởng kia của hắn cũng không chưởng vào trên đùi Dạ Hồng Hùng, làm sao cũng không thể chặt gãy chân. Dạ Hồng Hùng là một Linh chủ, chẳng lẽ lúc nện nát vách tường đụng gãy hai chân rồi hả? Chẳng lẽ bộ dạng hung tợn của hắn ta chỉ là giấy, yếu đuối như vậy!
Người của Phủ Thành Chủ biết được Dạ Hồng Hùng và Đoạn Vô Huyết xảy ra xung đột cũng đã chạy đến, nhìn thấy Đoạn Vô Huyết lại đánh gãy chân Dạ Hồng Hùng, sợ tới mức không dám nói, nâng Dạ Hồng Hùng vội vã chạy đi.
Sắc mặt Đoạn Vô Huyết khó coi. Hắn xung đột với Dạ Hồng Hùng cũng không phải lần một lần hai, vốn dĩ lần trước nhiều nhất chỉ đánh mặt mũi Dạ Hồng Hùng bầm dập, đánh gãy chân? Hắn cũng không dám ra tay nặng như vậy, dù sao cũng cảm thấy việc này không đúng lắm.
Nhìn bộ dạng của Dạ Hồng Hùng, không giống như là bị đả thương, mà càng giống như là trúng độc! Nhưng có loại độc dược có thể làm gãy chân người sao? Quả thực là đầm rồng hang hổ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói.
Đoạn Vô Huyết quay vào tửu lâu, nhớ tới hai hài tử vẫn còn ở đó, lập tức tìm được bọn họ. Bọn họ sớm đã tìm một nhã gian tốt nhất ở lầu hai, ngồi ở bên trong chờ bưng thức ăn lên.
"Thúc thúc thật là uy phong, đánh vài cái đã đánh gãy chân chó." Dạ Mộ Vũ vỗ tay, cười tủm tỉm nói.
Đoạn Vô Huyết muốn nâng trán: "Ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, có phải hai người các con động tay chân gì đúng không?"
"Thúc thúc nói cái gì, nghe không hiểu." Dạ Mộ Vũ vô tội nháy mắt.
Dạ Mộ Bạch không nói chuyện. Là hắn động tay chân, chỉ là máu của một loại mãnh thú hệ Hỏa chế thành độc dược, dược lực bạo phát ra, sẽ bế tắc toàn bộ kinh mạch, cốt nhục, cuối cùng triệt để đứt đoạn.
Loại ác bá này, hắn sẽ không đồng tình gì. Ăn hiếp muội muội hắn, hắn thản nhiên dạy dỗ một chút.
"Nghe không hiểu thì thôi. Hai người các con, là thiếu gia, tiểu thư nhà ai, lén chạy ra ngoài chơi đúng không?" Đoạn Vô Huyết trừng bọn họ.
Dạ Mộ Vũ mềm mại nói: "Thúc thúc đã biết thì đừng nói ra."
Khóe miệng Đoạn Vô Huyết rụt rụt: "Chẳng lẽ còn tính tiếp tục chơi, hiếm khi bản thiếu gia đây làm người tốt một lần, còn chọc phiền phức lớn như vậy. Nói một chút đi, các con là hài tử nhà ai, tên là gì? Ta sẽ đưa các con về."
"Thúc thúc tên là gì ạ?" Dạ Mộ Vũ nghiêng đầu hỏi.
" Đoạn Vô Huyết."
"Thì ra là Đoàn thúc thúc, thúc đưa chúng con đến phủ đệ bên cạnh lầu bán đấu giá đối diện quảng trường luyện tập võ nghệ là được rồi." Bỗng nhiên Dạ Mộ Bạch nói.
Đối diện quảng trường luyện tập võ nghệ, bên cạnh lầu bán đấu giá... Đây không phải là Đoạn phủ sao? Đây là nhà thúc! Đầu Đoạn Vô Huyết đầy vạch đen: "Con có ý gì?"
Dạ Mộ Bạch: "Không có chỗ ở, xin Đoàn thúc thúc thu nhận."
Đoạn Vô Huyết: "..."
Phủ Thành Chủ.
Thành chủ Dạ Kiêu Hùng đang ngồi đối diện Ngô tướng quân lãnh binh Dạ Giang Thành.
Vẻ mặt Dạ Kiêu Hùng nghiêm túc: "Ngô tướng quân có ý kiến gì về mệnh lệnh chi viện mà Thánh Quân vội vàng phát tới không?"
Ngay nửa giờ trước, Thánh Quân từ Bình Tây Thành phát tin đến, sai năm tòa thành ở Vực sâu phái người đến chi viện Bình Tây Thành, ít nhất mỗi tòa thành phải phái năm Triệu Hoán Sư cấp bậc Vương Giả.
Trong lòng Dạ Hồng Hùng lộp bộp một chút, chưa kịp nghĩ rõ ràng, đao lửa của Đoạn Vô Huyết đã đến.
Uy lực đủ để mở núi phá đá đập mạnh lên thân hắn ta, cả người hắn ta trực tiếp bị nện xuyên qua vách tường, bay ngược ra ngoài.
Đoạn Vô Huyết ngạc nhiên nhìn vách tường bị nghiền nát, chính hắn cũng không nghĩ tới lại có thể đánh trúng một chưởng này, Dạ Hồng Hùng lại không tránh đi một chưởng đơn giản như vậy, hắn ta phế vật vậy sao?
Đoạn Vô Huyết đi theo ra nhìn, Dạ Hồng Hùng đau đớn ôm hai đùi, ngã trên mặt đất kêu rên, hai đùi của hắn ta lại bị gãy.
Đoạn Vô Huyết quả thực không thể tin được, một chưởng kia của hắn cũng không chưởng vào trên đùi Dạ Hồng Hùng, làm sao cũng không thể chặt gãy chân. Dạ Hồng Hùng là một Linh chủ, chẳng lẽ lúc nện nát vách tường đụng gãy hai chân rồi hả? Chẳng lẽ bộ dạng hung tợn của hắn ta chỉ là giấy, yếu đuối như vậy!
Người của Phủ Thành Chủ biết được Dạ Hồng Hùng và Đoạn Vô Huyết xảy ra xung đột cũng đã chạy đến, nhìn thấy Đoạn Vô Huyết lại đánh gãy chân Dạ Hồng Hùng, sợ tới mức không dám nói, nâng Dạ Hồng Hùng vội vã chạy đi.
Sắc mặt Đoạn Vô Huyết khó coi. Hắn xung đột với Dạ Hồng Hùng cũng không phải lần một lần hai, vốn dĩ lần trước nhiều nhất chỉ đánh mặt mũi Dạ Hồng Hùng bầm dập, đánh gãy chân? Hắn cũng không dám ra tay nặng như vậy, dù sao cũng cảm thấy việc này không đúng lắm.
Nhìn bộ dạng của Dạ Hồng Hùng, không giống như là bị đả thương, mà càng giống như là trúng độc! Nhưng có loại độc dược có thể làm gãy chân người sao? Quả thực là đầm rồng hang hổ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói.
Đoạn Vô Huyết quay vào tửu lâu, nhớ tới hai hài tử vẫn còn ở đó, lập tức tìm được bọn họ. Bọn họ sớm đã tìm một nhã gian tốt nhất ở lầu hai, ngồi ở bên trong chờ bưng thức ăn lên.
"Thúc thúc thật là uy phong, đánh vài cái đã đánh gãy chân chó." Dạ Mộ Vũ vỗ tay, cười tủm tỉm nói.
Đoạn Vô Huyết muốn nâng trán: "Ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, có phải hai người các con động tay chân gì đúng không?"
"Thúc thúc nói cái gì, nghe không hiểu." Dạ Mộ Vũ vô tội nháy mắt.
Dạ Mộ Bạch không nói chuyện. Là hắn động tay chân, chỉ là máu của một loại mãnh thú hệ Hỏa chế thành độc dược, dược lực bạo phát ra, sẽ bế tắc toàn bộ kinh mạch, cốt nhục, cuối cùng triệt để đứt đoạn.
Loại ác bá này, hắn sẽ không đồng tình gì. Ăn hiếp muội muội hắn, hắn thản nhiên dạy dỗ một chút.
"Nghe không hiểu thì thôi. Hai người các con, là thiếu gia, tiểu thư nhà ai, lén chạy ra ngoài chơi đúng không?" Đoạn Vô Huyết trừng bọn họ.
Dạ Mộ Vũ mềm mại nói: "Thúc thúc đã biết thì đừng nói ra."
Khóe miệng Đoạn Vô Huyết rụt rụt: "Chẳng lẽ còn tính tiếp tục chơi, hiếm khi bản thiếu gia đây làm người tốt một lần, còn chọc phiền phức lớn như vậy. Nói một chút đi, các con là hài tử nhà ai, tên là gì? Ta sẽ đưa các con về."
"Thúc thúc tên là gì ạ?" Dạ Mộ Vũ nghiêng đầu hỏi.
" Đoạn Vô Huyết."
"Thì ra là Đoàn thúc thúc, thúc đưa chúng con đến phủ đệ bên cạnh lầu bán đấu giá đối diện quảng trường luyện tập võ nghệ là được rồi." Bỗng nhiên Dạ Mộ Bạch nói.
Đối diện quảng trường luyện tập võ nghệ, bên cạnh lầu bán đấu giá... Đây không phải là Đoạn phủ sao? Đây là nhà thúc! Đầu Đoạn Vô Huyết đầy vạch đen: "Con có ý gì?"
Dạ Mộ Bạch: "Không có chỗ ở, xin Đoàn thúc thúc thu nhận."
Đoạn Vô Huyết: "..."
Phủ Thành Chủ.
Thành chủ Dạ Kiêu Hùng đang ngồi đối diện Ngô tướng quân lãnh binh Dạ Giang Thành.
Vẻ mặt Dạ Kiêu Hùng nghiêm túc: "Ngô tướng quân có ý kiến gì về mệnh lệnh chi viện mà Thánh Quân vội vàng phát tới không?"
Ngay nửa giờ trước, Thánh Quân từ Bình Tây Thành phát tin đến, sai năm tòa thành ở Vực sâu phái người đến chi viện Bình Tây Thành, ít nhất mỗi tòa thành phải phái năm Triệu Hoán Sư cấp bậc Vương Giả.