“Cậu đương nhiên không phải Dean Dương trước đây. Dean Dương trước đây là một thiếu gia khoa trương chẳng có ý xấu gì, thích những thứ hoa lệ lấp lánh, thích được chú ý. Mà Dean hiện tại, bình tĩnh, tự chủ, ưu nhã, đúng mực, tôi có thể tìm được rất nhiều từ ngợi ca để hình dung cậu. Có những thứ về mặt bản chất đã bị thay thế đi rồi, bất kể cậu có rất nhiều động tác nhỏ giống Dean Dương cỡ nào.”
Chu Trù cho rằng trái tim mình sẽ đập loạn, trong một khắc sắp bị vạch trần ở kính Tây Dương. Thế nhưng Chu Trù bình tĩnh ngoài ý muốn, đây như là kết quả cậu khát vọng đã lâu.
“Tôi càng thích cậu bây giờ hơn.” Eva vươn tay ngắt lấy một đóa hoa trắng nhỏ để ở trước mũi, “Eva Hoffsky tôi cả đời đã trải qua quá nhiều thăng trầm, sống chết trong nháy mắt cũng không ít. Tôi cũng nhìn người vô số, ai có mưu đồ với tôi, tôi nhìn rất rõ ràng.”
Chu Trù che mắt nhếch khóe miệng, có phải chuyện mình mượn cớ Eva tiến vào nhà Lippman bị phát hiện rồi hay không?
“Khi cậu đè miệng vết thương của tôi, cậu là thực lòng sợ tôi sẽ chết. Nếu như để tôi chảy máu mà chết hoặc là cậu thêm một súng vào đầu tôi, căn bản chẳng người nào biết là ai đã giết tôi, cậu cũng có thể bảo trụ bí mật của cậu. Thế nhưng cậu không hề. Cậu muốn tôi sống.” Eva nhàn nhạt cười, “Vì sao vậy?”
“Đại khái, tôi thực sự coi cô là bạn rồi đi. Thế nhưng cô không cần bạn.”
“Bất kể cậu có mục đích gì đều được, cũng mặc kệ cậu là ai,” bàn tay Eva áp lên hai má Chu Trù, “Tôi hi vọng cậu sống. Bởi vì cậu chết rồi, liền chẳng còn ai nói lời ngốc nghếch coi tôi là bạn nữa.”
Chu Trù ngẩn người, sự hoài nghi đối với thân phận của mình, Eva lựa chọn im lặng.
“Chỉ có một điều, cậu chọc phải ai tôi đều có thể xử lý cho cậu, bởi vì tôi nợ cậu một mạng. Nhưng nếu người nọ là Anson Lorenzo, thì tôi không đủ sức.” Eva nhìn vào đôi mắt Chu Trù, độ nhấn của câu nói này không thể nghi ngờ.
“Tôi… sẽ ghi nhớ lời khuyên của cô.”
Đi ra từ cổng bệnh viện, Chu Trù thở ra một hơi thật dài. Cậu gọi một cuộc điện thoại cho tổ trưởng Gwen của mình.
“Tôi cần nghỉ ngơi, Gwen. Điều chỉnh trạng thái của tôi.”
“Hiểu rồi.” Gwen ngập ngừng, giữa bọn họ có một loại ăn ý, khi Chu Trù nói cần nghỉ ngơi, chính là khi nhất định phải để cậu nghỉ ngơi.
Cậu muốn tạm thời buông xuống tất cả ở New York, tổ chức của cậu chức trách của cậu. Cậu muốn vào một thời điểm và ở một nơi không ai biết, về làm Chu Trù.
Một người không cách nào hoàn toàn biến thành một người khác.
Hôm đó, Chu Trù hoàn toàn bàn giao công việc của bản thân, sau khi họp hội cổ đông kết thúc, cậu ở trong văn phòng thu dọn đồ dùng cá nhân của mình.
Sau khi Leslie gõ cửa tiến vào, vẫn luôn tựa cửa phòng nhìn cậu.
“Dáng vẻ của cậu như là bị hội đồng quản trị đuổi ra khỏi cửa vậy.”
Chu Trù nâng mắt cười một cái, đồ đạc toàn bộ đều dọn xong rồi, cậu dựa vào lưng ghế thở ra một hơi thật dài.
“Sẽ không một chuyến đi không về chứ?”
“Anh cứ coi như tôi đi nghỉ đông là được rồi. Nếu một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều đóng giả một người khác, bác sĩ tâm lý cũng chẳng cứu được tôi.” Chu Trù duỗi eo một cái, lúc đem tất cả mọi thứ đều trao đi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vô bì.
“Quên nói cho cậu, tôi đã đem tư liệu trong đĩa flash giao cho cấp trên. Hợp tác giữa Carter Lippman và Eva vỡ lở rồi. Hai công ty vỏ bọc ở Bờ Biển Tây và cả mấy con đường buôn lậu ở Braxin và Đông Âu của cậu ta cũng bị lật ra. Đợi cậu nghỉ đông trở về, tên này hẳn là sẽ rút khỏi phạm vi công tác của cậu.” Thanh âm của Leslie vĩnh viễn bình tĩnh tự chủ, vừa vặn chính là loại âm điệu không gợn sóng này, chạy trong thần kinh não của Chu Trù, luôn có mấy phần lực độ áp bách.
Nếu có thể, Chu Trù rất muốn như hắn nói, một chuyến đi không về, ở nơi nào đó tiêu dao tự tại.
Có lẽ cậu đã vướng vào vòng luẩn quẩn của mục tiêu kia, tin tình báo cậu có khả năng nhận được cũng tinh chuẩn nhanh chóng hơn nhiều so với khi đơn thuần làm một cảnh sát quốc tế, thế mà cậu đột nhiên bắt đầu sợ hãi, mình có phải đời này đều phải bước đi trên lưỡi đao không. Nói chưa đến độ thấp thấp thỏm thỏm, chỉ là sợ đến cuối cùng cũng không tìm được đáp án mong muốn.
“Nghỉ đông vui vẻ.” Leslie vươn tay về phía Chu Trù.
“Cảm ơn.”
Cậu đặt vé khoang phổ thông đến Bờ Biển Vàng ở Châu Úc. Lần này trên người cậu mặc cũng không phải là áo sơ mi công vụ trị giá mấy ngàn đô nữa, mà là T-shirt mua trong siêu thị mất mấy chục đô. Đi vào khoang máy bay có hơi chật chội, Chu Trù tìm đến vị trí của mình ngồi xuống. Cậu lấy ra chiếc chụp mắt do chuyến bay tặng cho, vừa ngủ vừa đợi chuyến bay cất cánh.
Một chuyến này, Chu Trù hành trang gọn nhẹ. Cậu biết thân phận của Dean Dương, hẳn phải là ngồi chuyến bay xa hoa, ở khách sạn xa xỉ. Thế nhưng lần này cậu muốn làm theo phương thức của Chu Trù.
Nước trái cây và đồ ăn máy bay giá rẻ ăn trong miệng Chu Trù cũng giống như mỹ vị nhân gian vậy.
Xuống máy bay, Chu Trù chặn một chiếc taxi, đem cậu đưa đến khách sạn vân sóng. (dạng khách sạn có nước trên nóc phòng hoặc trên tường, nước được chiếu sáng khi sóng gợn sẽ in hình vân sóng trên sàn nhà, túm lại là kiểu đó, loại khách sạn này thường chỉ xây dựng ở nơi gần biển.
Cậu sảng khoái tắm rửa một phen, sau khi đi ra phát hiện một mẩu tin nhắn trên di động.
Enjoy your day.
Đến từ Anson Lorenzo. Chu Trù một chút do dự cũng chẳng có, liền xóa phứt tin nhắn kia đi.
Ngon lành đánh một giấc ngủ trưa, Chu Trù liền đến bãi biển cách khách sạn gần nhất. Còn có mười mấy ngày mới đến mùa du lịch ở nơi này, trên bãi biển về cơ bản đều là người bản địa, không tính là đông đúc. Chu Trù ôm ván lướt thuê về liền xông vào con sóng.
Gió hôm nay không tệ, Chu Trù lao vút trong sóng lớn, lướt qua ngọn sóng, tâm tình sảng khoái vô cùng.
Đến khi mặt trời sắp xuống núi, khách du lịch dần dần tản đi, gió biển hơi chút phiếm lạnh, Chu Trù mới chưa đã ghiền mà lên bờ, về khách sạn.
Lúc này, trong nhà hàng Đế Quốc ở New York, một người đàn ông mặc tây trang trắng thuần tựa như không nhiễm bụi trần đang ngồi trước bàn ăn, chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên môi hắn hàm chứa một chút ý cười, lười nhác mà bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
“Richard, anh biết vì sao tôi hôm nay muốn mặc tây trang màu trắng không?” Người đàn ông tùy ý nhìn nhìn về phía sau, Richard đứng ngay ở sau lưng hắn.
“Không biết, thưa ngài.” Biểu tình của Richard rất thản nhiên.
Anson nhướn chân mày nói, “Richard, rảnh rỗi xem nhiều phim hơn đi. Chưa từng nghe qua câu thoại đó sao? ‘Màu trắng có thể đem máu tươi tôn lên càng thêm rực rỡ’.”
“Ồ, trong bộ phim nào vậy?”
Anson phi thường nghiêm túc mà nâng cằm ngẫm nghĩ, “Ây dà, không nhớ nổi nữa. Xem ra tôi già rồi.”
“Thưa ngài, nghe nói chỉ có việc một người luôn bắt đầu nhớ lại thời đại cực kỳ xa xôi, mới thuyết minh anh ta đang già đi.”
“Không sai, Anson Lorenzo tôi vĩnh viễn sống trong hiện tại.”
Một tên vệ sĩ áo đen đi đến bên người Anson, nói với anh, “Thưa ngài, ngài Carter Lippman đã đến rồi.”
Tầm mắt của Anson chuyển về hướng đại sảnh, Carter trên người mặc tây trang hưu nhàn màu xám bạc đi tới, vóc dáng toàn thân xem như thon thả, cho dù nhà Lippman hiện tại tin tức tiêu cực không ngừng, lên sàn thế này khiến người ta cảm thấy cậu ta vẫn đứng trong đám mây như trước.
“Hi, Carter.” Anson bày ra nụ cười hoàn mỹ mà mê người của anh, rất rõ ràng đối phương không có tâm tình thưởng thức.
“Có phải là anh không?” Carter kéo ghế ra ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Ngón tay xinh đẹp của Anson gõ lên bàn, nụ cười dần dần chuyển sang triều hướng bi thương, “Tôi biết ngay là cậu sẽ nghi ngờ tôi, uổng phí khoảng thời gian vui vẻ nhiều đến vậy chúng ta từng trải qua. Tuy rằng cậu và Eva liên thủ quả thực sẽ tạo thành xung kích nhất định đối với tôi, thế nhưng nhanh như vậy vạch trần nội tình của cậu, tôi phải thừa nhận mình không có năng lực hành động đến thế.”
“Không phải anh còn có thể là ai.”
Vừa lúc phục vụ viên tới, đưa lên đĩa ăn và bộ đồ ăn cho Carter, ngón tay Carter nắm chặt dao ăn, tựa hồ tùy lúc sẽ một dao phi qua đâm nát đôi môi khiến người khuynh đảo rồi lại đầy những lời dối trá của Anson.
“Cậu quên Massive rồi à?” Nếu như Eva cùng cậu hợp tác, liền biểu thị bọn họ mất đi cơ hội hợp tác với Eva. Massive vẫn luôn không hòa hợp lắm với nhà Lorenzo chúng tôi, cậu đoạt đi đồng minh bọn họ vẫn luôn muốn giành lấy, bọn họ chỉ có thể phá bệ đỡ của cậu lần nữa bảo vệ cơ hội của mình.” Anson đột nhiên đứng dậy, rót trà cho Carter. Vốn loại chuyện này nên do người hầu đến làm, thế nhưng Anson làm ra lại tăng thêm mấy phần cảm giác gần gũi.
Richard kéo kéo khóe môi, hắn biết mục đích Anson đến gần Carter như vậy là gì —— thử xem Carter có phải thực sự dám dùng con dao ăn kia đâm tới hay không thôi.
Đúng là sở thích ác liệt.
Chỉ là nghe xong giải thích của Anson, ngón tay cầm dao ăn của Carter nơi lỏng ra.
Hai vệ sĩ áo đen một trái một phải áp tải một người đàn ông đi tới. Anson nhấc nhấc tay, Richard liền thêm một chiếc ghế bên cạnh Anson để người đàn ông kia ngồi xuống.
Carter nhận ra người này, là một trong những vệ sĩ của mình.
“Anson, anh đem người của tôi đưa đến đây làm gì?”
“Người của cậu?” Anson đem cánh tay gác lên bả vai người nọ, mà thần sắc của đối phương hiện lên một bộ dạng cực kỳ hoảng sợ, Anson không nhanh không chậm mà mở miệng, “Tôi bào này anh Lancer, anh thực sự chỉ là người của cậu Carter Lippman sao?”
Lancer không nói gì.
Anson kiểu như an ủi mà vỗ vỗ gã, “Tôi biết anh nhất định là từ đâu đó nghe được chút tin đồn trái chiều liên quan đến tôi. Ví dụ nói tôi sẽ đem ngón tay của kẻ phản bội từng ngón từng ngón cắt xuống sau đó lại ép bọn họ nuốt vào…”
Bả vai Lancer run lên.
“Những điều ấy đều chỉ là lời đồn mà thôi. Tôi vẫn luôn dốc sức để trở thành một người làm ăn chân chính, làm sao lại làm loại chuyện đẫm máu như vậy chứ? Nhưng mà…” Ánh mắt của Anson nhìn về phía Carter, tựa giả tựa thật mà nói, “Cậu Carter Lippman thì cũng chưa chắc đâu.”
Carter nháy mắt hiểu được ý tứ của Anson, tên Lancer này nhất định là tai mắt kẻ khác sắp xếp bên cạnh mình! Tức thì, một cỗ lửa giận từ trong lòng thẳng tắp cháy đến ý thức, Carter không cần nghĩ ngợi tóm lấy dao ăn trên bàn phi về phía Lancer.
Chính là nó! Chính là nó! Hại mình thanh danh mất sạch, bị phòng tội phạm kinh tế và cả Interpol dán mắt nhìn!
Richard tay nhanh mắt lẹ tóm lấy chiếc dao ăn vào khoảnh khắc mũi dao chạm vào Lancer.
Carter nghiến răng nghiến lợi nhìn Lancer, điều này khiến Lancer càng thêm tin rằng Carter sẽ không bỏ qua cho gã như Anson nói.
“Đừng giết tôi!”
Thanh âm của Anson đè thấp, trong từ tính là ý vị mê hoặc nồng đặc, “Bọn tôi không muốn giết anh, thế nhưng chuyện hôm nay anh đến cùng tôi và Carter gặp mặt nói không chừng đã truyền tới trong tai người nọ rồi, vợ anh hai đứa con gái anh sẽ như thế nào đây? Bây giờ bọn họ vẫn trong sự bảo hộ của tôi, nếu như anh không nguyện ý nói ra người nọ là ai, tôi cũng chẳng cần thiết tốn nhân lực và vật lực để bảo hộ họ nữa.”