“Quà chia tay tặng Bọ Cạp Đỏ.” Anson ấn Chu Trù xuống ghế sau xe, chính mình ngồi lên chỗ điều khiển nghênh ngang mà đi, bỏ lại Richard ôm một đống thuốc nổ đứng trong gió lạnh.
“Tôi ở ngay khách sạn Prince, anh thả thôi xuống xe.” Chu Trù mở cửa, lúc này mới phát hiện cửa cư nhiên khóa cứng rồi.
“Tôi biết em ở chỗ nào. Thế nhưng em cảm thấy hôm nay tôi còn có thể để em ở đó sao?” Biểu tình của Anson thủy chung lạnh lẽo, thanh cả thanh âm vẫn luôn nho nhã cũng đóng lên một tầng băng sương.
“Tôi rất cảm kích ngài đưa tôi ra khỏi chỗ kia, ngài Lorenzo. Nhưng tôi bị thương trên người, tôi cần nghỉ ngơi.”
“Tôi sẽ cho em cẩn thận nghỉ ngơi.”
Xe của Anson dừng ở cửa một khách sạn xa hoa khác, anh kéo Chu Trù ra.
“Đêm nay em và tôi ở cùng nhau, ngày mai cùng trở về New York với tôi.”
Đây là lần đầu tiên Anson dùng ngữ khí kiểu mệnh lệnh để nói chuyện.
“Vì sao chứ? Tôi có thể tự ở một mình!”
Lúc này, Chu Trù đã bị anh kéo vào thang máy.
“Vì sao ư? Em còn dám hỏi tôi vì sao? Hay là em càng thích làm đồ chơi của Bọ Cạp Đỏ hơn?” Âm điệu của Anson cất cao, trong nháy mắt hai người cùng nhau ra khỏi thang máy, anh mạnh mẽ đem Chu Trù ấn lên tường.
“Đồ chơi? Tôi không phải cái loại mỹ thiếu niên mảnh khảnh đó! Tôi không cảm thấy mình có vốn liếng để làm đồ chơi!”
Biểu tình của Anson vặn vẹo đi, anh luôn bất cần đời vậy mà lại lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
“Nhìn vào mắt tôi! Em nhìn cho rõ em trong mắt tôi! Em rất mê người, cũng rất nguy hiểm! Mà chỗ nguy hiểm nhất nằm ở việc em không tự biết mình đấy!”
Chu Trù sững sờ nhìn Anson, mình ở trong mắt anh ta rõ rệt ngoài ý muốn.
Đồng tử của Anson phóng đại vô hạn mở ra tầm mắt của Chu Trù.
Tiếng ừng ực khi nuốt nước bọt phá vỡ trầm mặc.
Chu Trù tuy rằng tinh bì lực kiệt nhưng vẫn đẩy anh ra, ngay khi hai người vừa kéo ra một chút khoảng cách, Anson lại mạnh mẽ không chế hai tay Chu Trù đem cậu ấn lại trên tường, cột sống bị va đến đau đớn lên.
Mặt Anson cách Chu Trù vô cùng gần sát, đường nhìn của anh như lưỡi dao xuyên thủng Chu Trù, “Em thực sự biết Bọ Cạp Đỏ là loại người gì sao? Em biết bị hắn nhắm trúng rồi hắn sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được em không?”
Marin chính là một ví dụ rất tốt.
“Tôi biết.”
“Đừng có cho rằng em dáng vẻ xinh đẹp liền cho rằng hắn sẽ âu yếm em như là đối đãi đồ sứ Trung Quốc! Hắn sẽ dằn vặt em đến mình đầy thương tích!” Anson nghiến răng nghiến lợi, biểu tình hung ngoan như thể mãnh thú khát máu, muốn nghiền nát tất cả của Chu Trù.
“Tôi biết.”
“Chết một lần là đủ rồi, chết hai lần là thừa thãi! Em cảm thấy tôi có thể để em chết hai lần sao?”
Đôi mắt vẫn luôn biếng nhác của Anson trong nháy mắt tóe ra tia lửa rực cháy lên, trong nháy mắt tràn vào thế giới của Chu Trù…
“Anh… nói cái gì?” Chu Trù nhìn anh.
Lời đó của Anson là ý gì?
Còn chưa đợi cậu phản ứng lại, đối phương liền mạnh mẽ hôn lên đôi môi cậu, điên cuồng mà cắn mút liếm hôn, trong khoang miệng của Chu Trù sớm đã bị rách, vị máu tanh tràn ra giữa răng môi hai người.
Cái hôn này mang theo quyết tâm hủy thiên diệt địa, Chu Trù vào một khắc đó cảm nhận được nỗi sợ hãi khó có thể chịu đựng.
Bàn tay của đối phương vuốt ve sống lưng cậu, dùng sức tựa như muốn đem cậu ấn vào trong xương cốt mình.
Cậu phải chạy trốn! Anh ta sẽ giết cậu! Anh ta sẽ hủy diệt cậu!
Chu Trù bắt đầu vùng vẫy như phát điên, cậu mặc kệ Anson có hoài nghi mình hay không, cậu phản kháng lại, bàn tay vừa muốn bổ lên gáy đối phương, cổ tay liền bị đối phương tóm lấy, hung hăng nện lên tường.
Rất may mắn Chu Trù đeo đồng hồ, bằng không cái bị vỡ không phải mặt đồng hồ mà chính là xương cổ tay cậu.
Anson buông môi Chu Trù ra, trên mặt anh thủy chung là biểu tình giá lạnh thấu xương. Lực đạo của anh lớn đến độ Chu Trù khó mà tưởng tượng, nơi này là tầng cao nhất của khách sạn, chỉ có hai gian phòng tổng thống ở một tầng này. Anson mở một phòng ra liền đẩy Chu Trù đi vào.
Chu Trù suýt chút nữa ngã lên thảm trải sàn, điều này khiến cậu phẫn nộ. Cậu nâng chân muốn đá văng tên Anson đang đi tới kia ra. Lực đạo một cước này tuyệt đối kinh người, Anson chỉ nghiêng người né, tựa như sớm đã dự liệu được Chu Trù sẽ làm những gì vậy.
Cửa cạch một tiếng đóng lại.
Cơ bắp toàn thân Chu Trù căng chặt, khoảng khắc kia ngay khi cậu xuất quyền, tay phải Anson chặn lại công kích của Chu Trù, tay trái mạnh mẽ túm tóc cậu ép buộc cậu áp sát về phía mình, gần như hung mãnh mà điên cuồng hôn Chu Trù.
Cái hôn suồng sã như vậy khiến tế bào cả người Chu Trù phát run lên.
Cậu không ngừng xoay nghiêng đầu mình, lại bị Anson gắt gao nắm giữ hết thảy.
Có gì đó như bị trật đường ray lao vụt ra, Chu Trù như nổi khùng đập lên vai và phần lưng của Anson, hai người trọng tâm không vững ngã xuống sàn.
Bọn họ vật lộn, Anson từ đầu đến cuối áp bách Chu Trù. Ngón tay anh cuồng bạo giằng xé quần Chu Trù ra, xoa nắn mông cậu.
Chu Trù giống như bị điện giật, cả người đều giật bắn lên, cậu kéo tóc và cổ áo Anson, không tiếc bất cứ giá nào muốn thoát khỏi khống chế của anh.
Đột nhiên, Anson ngừng lại, đầu tựa ở bên cổ Chu Trù, cánh tay lại vẫn cực kỳ dùng sức trói buộc cậu như cũ.
“Em biết sợ rồi chứ?” Anson đè thấp giọng nói tràn vào trong tai Chu Trù.
“Anh mẹ nó muốn làm cái gì!” Chu Trù giãy giụa, cậu hoảng sợ cảm nhận được thứ cứng rắn mà to lớn thúc lên trên bụng dưới của mình.
“Tôi hỏi em biết sợ hay chưa!” Thanh âm của Anson đè xuống càng thấp, “Vì sao em luôn muốn để bản thân lâm vào nguy hiểm?”
“Ha! Còn có điều gì nguy hiểm hơn anh à!”
Hai giây sau, Anson đột nhiên ha hả cười toáng lên, anh một cái trở mình buông Chu Trù ra, nằm bên cạnh Chu Trù ôm bụng cười đến hết cả hơi. Chân mày của anh mái tóc của anh đều theo nụ cười của anh mà run rẩy.
Có lẽ Chu Trù có 0.01 giây thất thần, thế nhưng cậu lập tức đứng dậy kéo quần mình lên.
“Vì sao anh phải làm những chuyện này! Đùa giỡn tôi rất thú vị sao?” Chu Trù hung tợn hỏi.
Anson vẫn nằm trên sàn nhà, ánh mắt anh bình tĩnh lại, tựa như loại càn rỡ phá tan hết thảy mới rồi chưa từng tồn tại.
“Bởi vì em khiến tôi sợ hãi, cho nên tôi cũng phải khiến em sợ hãi, như vậy mới có thể cân bằng tâm lý. Em hỏi tôi cảm thấy đùa giỡn em thú vị không ư? Tôi chỉ có thể nói thứ nhất, tôi không đùa giỡn em. Thứ hai, tôi cảm thấy rất thú vị.”
Chu Trù chỉnh sửa lại quần, đáng tiếc áo trên thân trên đã rách rồi, cậu thà nén chịu ánh mắt hiếu kỳ của mọi người cũng không muốn cùng Anson Lorenzo ở trong cùng một không gian.
“Tôi cần một lời giải thích.” Anson chậm rãi mở miệng.
Chu Trù hơi ngừng, “Giải thích gì?”
“Em đã giải quyết ba tay đấm bốc, tôi không cho rằng đây là thân thủ mà Dean Dương nên có.” Anson chậm rãi ngồi dậy, co chân ngồi trên nền nhìn chăm chú bóng lưng Chu Trù.
“Nếu như tôi giải thích rồi, ngài Lorenzo đây sẽ tin tưởng sao?” Tim Chu Trù đập loạn, Anson hoài nghi cậu rồi. Hoặc là nói bắt đầu từ một lần kia khi Chu Trù cứu Eva anh liền nghi ngờ.
“Giải thích, trước giờ đều là cách thức tự tôi an ủi mà thôi. Cho nên em nói cái gì, tôi đều tin tưởng.”
“Sau cái lần bị nổ thương kia, đặc biệt đi học.”
Chu Trù biết lý do này căn bản nói không xuôi. Một năm thôi, cậu liền có thể nhạy bén mà đoạt mạng sát thủ ám sát Eva, cậu liền có thể đánh bại ba tay đấm bốc chuyên nghiệp kia sao? Chuyện mà bản thân Chu Trù cũng không dám tin tưởng, Anson làm sao có thể tin tưởng chứ.
“Tôi tin em.” Trong thanh âm của Anson có một loại ý vị chắc chắn.
Chu Trù nhếch khóe môi, chầm chậm quay đầu hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì tin tưởng em tôi sẽ tương đối vui vẻ, phải biết rằng tôi cho tới nay sẽ không tự ngược đãi mình.” Anson đứng dậy vẫy vẫy tay với Chu Trù, “Qua đây đi, tôi thay em xử lý vết thương một chút.”
Có thể khiến Anson tự mình xử lý vết thương cho cậu cũng là một loại vinh hạnh.
Anson tìm ra hòm y tế do khách sạn bố trí, ngồi ở trước mặt Chu Trù. Ánh mắt anh rất chuyên chú, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn phòng, có một loại tư thái ôn nhu.
“Chỉ mong vành mắt xinh đẹp của em sẽ không biến hình như vậy.” Anson khe khẽ cười một cái, hơi thở từ mũi anh phả lên răng môi Chu Trù, Chu Trù theo bản năng muốn trốn tránh loại dịu dàng kiểu này, mà Anson lại giữ chặt mặt cậu, đem băng gạc nhẹ nhàng phủ lên.
“Yên tâm, tôi không kiếm cơm bằng khuôn mặt.” Chu Trù đành phải đem lực chú ý chuyển hướng lên trần nhà.
“Ngay cả nơi tôi thích nhất này cũng bị thương rồi.”
Tăm bông chạm lên chỗ bị thương ở khóe môi Chu Trù, cậu “Sh ——” một tiếng.
Anson bật cười, “Bị người ta đánh bao nhiêu cú như vậy cũng không thấy em hừ một cái, bây giờ ngược lại biết đau rồi.”
Trong lỗ tai vang lên thanh âm của Gwen.
“Bọn tôi đột kích “cung điện dưới lòng đất” của Bọ Cạp Đỏ, gã chạy rồi.”
Chu Trù thở dài một hơi. Hành động lần này tổ chức không đủ nhanh chóng, chính phủ bản địa cũng không dám phối hợp, có kết quả thế này là đã trong dự tính.
“Tắm rửa một cái, đi ngủ một giấc đi.” Anson thu hòm thuốc lại, ra hiệu phía tủ quần áo, “Bên trong có áo ngủ.”
“Tối nay tôi không cần cùng anh ngủ trong cùng một không gian đâu nhỉ?” Chu Trù mở miệng hỏi.
“Hay là em càng thích ngủ trên giường của Bọ Cạp Đỏ hơn?” Anson nhàn nhã hỏi.
“Anh bằng cái gì cho rằng hắn vẫn sẽ tìm tôi gây phiền toái?”
“Bằng vào hắn là Bọ Cạp Đỏ, không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc. Còn cả điều hắn ghét nhất chính là “bị từ chối”. Tôi đoán lấy cá tính của em, không chỉ từ chối hắn một lần đâu nhỉ? Cho nên trước khi hắn rời khỏi Mỹ, em cách tôi càng gần càng an toàn.” Khóe môi nhếch lên của Anson khiến Chu Trù có một loại xúc động muốn xé nát ra.
Mở tủ quần áo ra, Chu Trù sững sờ, bất kể là tây trang, sơ mi, trang phục hưu nhàn đều sửa soạn ổn thỏa xếp thành hàng đầy ắp cả tủ quần áo. Mỗi một món đều là tinh phẩm, hơn nữa giá trị không nhỏ. Mà kích cỡ cư nhiên đều là của Chu Trù. Chu Trù biết cỡ của mình và Anson tuyệt đối không giống nhau. Cậu hồ nghi nhìn về phía Anson, đối phương mỉm cười, “Tôi vẫn luôn rất có lòng tin khi đo lường bằng mắt, kích cỡ những cái này hẳn rất vừa với em.”
Chu Trù tùy ý lấy một bộ áo ngủ đi vào trong phòng tắm. Khi dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu trút xuống, tâm tình bình tĩnh vốn miễn cưỡng giả vờ bất chợt thấp thỏm, cậu nắm chặt nắm đấm.
Hòa vào dòng nước, Chu Trù nhỏ giọng nói, “Gwen, Anson Lorenzo đang hoài nghi tôi.”
Trước đó Leslie đã nói qua Anson đã từng lấy DNA của mình đi đối chiếu với DNA của Dean Dương trước đây, là Leslie thay đổi báo cáo kiểm nghiệm. Có lẽ Anson đã từng buông xuống nghi ngờ đối với Chu Trù, trải qua hôm nay, chỉ sợ sự nghi ngờ ấy quay lại, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
“Trước tiên bảo vệ tốt chính mình, trở về New York. Bọn tôi đã đang thương thảo có nên đình chỉ nhiệm vụ của cậu không.” Gwen trả lời.
Sau khi Chu Trù tắm rửa đơn giản xong thì thay áo ngủ vào đi ra khỏi phòng tắm.
Anson đang đeo một cặp kính ngồi ở cạnh bàn làm việc dùng notebook check hòm thư. Anh nghe thấy tiếng bước chân của Chu Trù liền quay mặt qua, cười nhẹ một tiếng, “Đúng là đáng tiếc, vốn tôi cho rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ quấn khăn tắm của em. Xem ra em quá có lòng phòng bị với tôi rồi.”
Cũng không đeo một cặp kính giống như người quản lý ngân sách phố Wall hay đeo, Anson lúc này thoạt nhìn tri thức và nội liễm khó tả.
“Quà chia tay tặng Bọ Cạp Đỏ.” Anson ấn Chu Trù xuống ghế sau xe, chính mình ngồi lên chỗ điều khiển nghênh ngang mà đi, bỏ lại Richard ôm một đống thuốc nổ đứng trong gió lạnh.
“Tôi ở ngay khách sạn Prince, anh thả thôi xuống xe.” Chu Trù mở cửa, lúc này mới phát hiện cửa cư nhiên khóa cứng rồi.
“Tôi biết em ở chỗ nào. Thế nhưng em cảm thấy hôm nay tôi còn có thể để em ở đó sao?” Biểu tình của Anson thủy chung lạnh lẽo, thanh cả thanh âm vẫn luôn nho nhã cũng đóng lên một tầng băng sương.
“Tôi rất cảm kích ngài đưa tôi ra khỏi chỗ kia, ngài Lorenzo. Nhưng tôi bị thương trên người, tôi cần nghỉ ngơi.”
“Tôi sẽ cho em cẩn thận nghỉ ngơi.”
Xe của Anson dừng ở cửa một khách sạn xa hoa khác, anh kéo Chu Trù ra.
“Đêm nay em và tôi ở cùng nhau, ngày mai cùng trở về New York với tôi.”
Đây là lần đầu tiên Anson dùng ngữ khí kiểu mệnh lệnh để nói chuyện.
“Vì sao chứ? Tôi có thể tự ở một mình!”
Lúc này, Chu Trù đã bị anh kéo vào thang máy.
“Vì sao ư? Em còn dám hỏi tôi vì sao? Hay là em càng thích làm đồ chơi của Bọ Cạp Đỏ hơn?” Âm điệu của Anson cất cao, trong nháy mắt hai người cùng nhau ra khỏi thang máy, anh mạnh mẽ đem Chu Trù ấn lên tường.
“Đồ chơi? Tôi không phải cái loại mỹ thiếu niên mảnh khảnh đó! Tôi không cảm thấy mình có vốn liếng để làm đồ chơi!”
Biểu tình của Anson vặn vẹo đi, anh luôn bất cần đời vậy mà lại lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
“Nhìn vào mắt tôi! Em nhìn cho rõ em trong mắt tôi! Em rất mê người, cũng rất nguy hiểm! Mà chỗ nguy hiểm nhất nằm ở việc em không tự biết mình đấy!”
Chu Trù sững sờ nhìn Anson, mình ở trong mắt anh ta rõ rệt ngoài ý muốn.
Đồng tử của Anson phóng đại vô hạn mở ra tầm mắt của Chu Trù.
Tiếng ừng ực khi nuốt nước bọt phá vỡ trầm mặc.
Chu Trù tuy rằng tinh bì lực kiệt nhưng vẫn đẩy anh ra, ngay khi hai người vừa kéo ra một chút khoảng cách, Anson lại mạnh mẽ không chế hai tay Chu Trù đem cậu ấn lại trên tường, cột sống bị va đến đau đớn lên.
Mặt Anson cách Chu Trù vô cùng gần sát, đường nhìn của anh như lưỡi dao xuyên thủng Chu Trù, “Em thực sự biết Bọ Cạp Đỏ là loại người gì sao? Em biết bị hắn nhắm trúng rồi hắn sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được em không?”
Marin chính là một ví dụ rất tốt.
“Tôi biết.”
“Đừng có cho rằng em dáng vẻ xinh đẹp liền cho rằng hắn sẽ âu yếm em như là đối đãi đồ sứ Trung Quốc! Hắn sẽ dằn vặt em đến mình đầy thương tích!” Anson nghiến răng nghiến lợi, biểu tình hung ngoan như thể mãnh thú khát máu, muốn nghiền nát tất cả của Chu Trù.
“Tôi biết.”
“Chết một lần là đủ rồi, chết hai lần là thừa thãi! Em cảm thấy tôi có thể để em chết hai lần sao?”
Đôi mắt vẫn luôn biếng nhác của Anson trong nháy mắt tóe ra tia lửa rực cháy lên, trong nháy mắt tràn vào thế giới của Chu Trù…
“Anh… nói cái gì?” Chu Trù nhìn anh.
Lời đó của Anson là ý gì?
Còn chưa đợi cậu phản ứng lại, đối phương liền mạnh mẽ hôn lên đôi môi cậu, điên cuồng mà cắn mút liếm hôn, trong khoang miệng của Chu Trù sớm đã bị rách, vị máu tanh tràn ra giữa răng môi hai người.
Cái hôn này mang theo quyết tâm hủy thiên diệt địa, Chu Trù vào một khắc đó cảm nhận được nỗi sợ hãi khó có thể chịu đựng.
Bàn tay của đối phương vuốt ve sống lưng cậu, dùng sức tựa như muốn đem cậu ấn vào trong xương cốt mình.
Cậu phải chạy trốn! Anh ta sẽ giết cậu! Anh ta sẽ hủy diệt cậu!
Chu Trù bắt đầu vùng vẫy như phát điên, cậu mặc kệ Anson có hoài nghi mình hay không, cậu phản kháng lại, bàn tay vừa muốn bổ lên gáy đối phương, cổ tay liền bị đối phương tóm lấy, hung hăng nện lên tường.
Rất may mắn Chu Trù đeo đồng hồ, bằng không cái bị vỡ không phải mặt đồng hồ mà chính là xương cổ tay cậu.
Anson buông môi Chu Trù ra, trên mặt anh thủy chung là biểu tình giá lạnh thấu xương. Lực đạo của anh lớn đến độ Chu Trù khó mà tưởng tượng, nơi này là tầng cao nhất của khách sạn, chỉ có hai gian phòng tổng thống ở một tầng này. Anson mở một phòng ra liền đẩy Chu Trù đi vào.
Chu Trù suýt chút nữa ngã lên thảm trải sàn, điều này khiến cậu phẫn nộ. Cậu nâng chân muốn đá văng tên Anson đang đi tới kia ra. Lực đạo một cước này tuyệt đối kinh người, Anson chỉ nghiêng người né, tựa như sớm đã dự liệu được Chu Trù sẽ làm những gì vậy.
Cửa cạch một tiếng đóng lại.
Cơ bắp toàn thân Chu Trù căng chặt, khoảng khắc kia ngay khi cậu xuất quyền, tay phải Anson chặn lại công kích của Chu Trù, tay trái mạnh mẽ túm tóc cậu ép buộc cậu áp sát về phía mình, gần như hung mãnh mà điên cuồng hôn Chu Trù.
Cái hôn suồng sã như vậy khiến tế bào cả người Chu Trù phát run lên.
Cậu không ngừng xoay nghiêng đầu mình, lại bị Anson gắt gao nắm giữ hết thảy.
Có gì đó như bị trật đường ray lao vụt ra, Chu Trù như nổi khùng đập lên vai và phần lưng của Anson, hai người trọng tâm không vững ngã xuống sàn.
Bọn họ vật lộn, Anson từ đầu đến cuối áp bách Chu Trù. Ngón tay anh cuồng bạo giằng xé quần Chu Trù ra, xoa nắn mông cậu.
Chu Trù giống như bị điện giật, cả người đều giật bắn lên, cậu kéo tóc và cổ áo Anson, không tiếc bất cứ giá nào muốn thoát khỏi khống chế của anh.
Đột nhiên, Anson ngừng lại, đầu tựa ở bên cổ Chu Trù, cánh tay lại vẫn cực kỳ dùng sức trói buộc cậu như cũ.
“Em biết sợ rồi chứ?” Anson đè thấp giọng nói tràn vào trong tai Chu Trù.
“Anh mẹ nó muốn làm cái gì!” Chu Trù giãy giụa, cậu hoảng sợ cảm nhận được thứ cứng rắn mà to lớn thúc lên trên bụng dưới của mình.
“Tôi hỏi em biết sợ hay chưa!” Thanh âm của Anson đè xuống càng thấp, “Vì sao em luôn muốn để bản thân lâm vào nguy hiểm?”
“Ha! Còn có điều gì nguy hiểm hơn anh à!”
Hai giây sau, Anson đột nhiên ha hả cười toáng lên, anh một cái trở mình buông Chu Trù ra, nằm bên cạnh Chu Trù ôm bụng cười đến hết cả hơi. Chân mày của anh mái tóc của anh đều theo nụ cười của anh mà run rẩy.
Có lẽ Chu Trù có . giây thất thần, thế nhưng cậu lập tức đứng dậy kéo quần mình lên.
“Vì sao anh phải làm những chuyện này! Đùa giỡn tôi rất thú vị sao?” Chu Trù hung tợn hỏi.
Anson vẫn nằm trên sàn nhà, ánh mắt anh bình tĩnh lại, tựa như loại càn rỡ phá tan hết thảy mới rồi chưa từng tồn tại.
“Bởi vì em khiến tôi sợ hãi, cho nên tôi cũng phải khiến em sợ hãi, như vậy mới có thể cân bằng tâm lý. Em hỏi tôi cảm thấy đùa giỡn em thú vị không ư? Tôi chỉ có thể nói thứ nhất, tôi không đùa giỡn em. Thứ hai, tôi cảm thấy rất thú vị.”
Chu Trù chỉnh sửa lại quần, đáng tiếc áo trên thân trên đã rách rồi, cậu thà nén chịu ánh mắt hiếu kỳ của mọi người cũng không muốn cùng Anson Lorenzo ở trong cùng một không gian.
“Tôi cần một lời giải thích.” Anson chậm rãi mở miệng.
Chu Trù hơi ngừng, “Giải thích gì?”
“Em đã giải quyết ba tay đấm bốc, tôi không cho rằng đây là thân thủ mà Dean Dương nên có.” Anson chậm rãi ngồi dậy, co chân ngồi trên nền nhìn chăm chú bóng lưng Chu Trù.
“Nếu như tôi giải thích rồi, ngài Lorenzo đây sẽ tin tưởng sao?” Tim Chu Trù đập loạn, Anson hoài nghi cậu rồi. Hoặc là nói bắt đầu từ một lần kia khi Chu Trù cứu Eva anh liền nghi ngờ.
“Giải thích, trước giờ đều là cách thức tự tôi an ủi mà thôi. Cho nên em nói cái gì, tôi đều tin tưởng.”
“Sau cái lần bị nổ thương kia, đặc biệt đi học.”
Chu Trù biết lý do này căn bản nói không xuôi. Một năm thôi, cậu liền có thể nhạy bén mà đoạt mạng sát thủ ám sát Eva, cậu liền có thể đánh bại ba tay đấm bốc chuyên nghiệp kia sao? Chuyện mà bản thân Chu Trù cũng không dám tin tưởng, Anson làm sao có thể tin tưởng chứ.
“Tôi tin em.” Trong thanh âm của Anson có một loại ý vị chắc chắn.
Chu Trù nhếch khóe môi, chầm chậm quay đầu hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì tin tưởng em tôi sẽ tương đối vui vẻ, phải biết rằng tôi cho tới nay sẽ không tự ngược đãi mình.” Anson đứng dậy vẫy vẫy tay với Chu Trù, “Qua đây đi, tôi thay em xử lý vết thương một chút.”
Có thể khiến Anson tự mình xử lý vết thương cho cậu cũng là một loại vinh hạnh.
Anson tìm ra hòm y tế do khách sạn bố trí, ngồi ở trước mặt Chu Trù. Ánh mắt anh rất chuyên chú, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn phòng, có một loại tư thái ôn nhu.
“Chỉ mong vành mắt xinh đẹp của em sẽ không biến hình như vậy.” Anson khe khẽ cười một cái, hơi thở từ mũi anh phả lên răng môi Chu Trù, Chu Trù theo bản năng muốn trốn tránh loại dịu dàng kiểu này, mà Anson lại giữ chặt mặt cậu, đem băng gạc nhẹ nhàng phủ lên.
“Yên tâm, tôi không kiếm cơm bằng khuôn mặt.” Chu Trù đành phải đem lực chú ý chuyển hướng lên trần nhà.
“Ngay cả nơi tôi thích nhất này cũng bị thương rồi.”
Tăm bông chạm lên chỗ bị thương ở khóe môi Chu Trù, cậu “Sh ——” một tiếng.
Anson bật cười, “Bị người ta đánh bao nhiêu cú như vậy cũng không thấy em hừ một cái, bây giờ ngược lại biết đau rồi.”
Trong lỗ tai vang lên thanh âm của Gwen.
“Bọn tôi đột kích “cung điện dưới lòng đất” của Bọ Cạp Đỏ, gã chạy rồi.”
Chu Trù thở dài một hơi. Hành động lần này tổ chức không đủ nhanh chóng, chính phủ bản địa cũng không dám phối hợp, có kết quả thế này là đã trong dự tính.
“Tắm rửa một cái, đi ngủ một giấc đi.” Anson thu hòm thuốc lại, ra hiệu phía tủ quần áo, “Bên trong có áo ngủ.”
“Tối nay tôi không cần cùng anh ngủ trong cùng một không gian đâu nhỉ?” Chu Trù mở miệng hỏi.
“Hay là em càng thích ngủ trên giường của Bọ Cạp Đỏ hơn?” Anson nhàn nhã hỏi.
“Anh bằng cái gì cho rằng hắn vẫn sẽ tìm tôi gây phiền toái?”
“Bằng vào hắn là Bọ Cạp Đỏ, không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc. Còn cả điều hắn ghét nhất chính là “bị từ chối”. Tôi đoán lấy cá tính của em, không chỉ từ chối hắn một lần đâu nhỉ? Cho nên trước khi hắn rời khỏi Mỹ, em cách tôi càng gần càng an toàn.” Khóe môi nhếch lên của Anson khiến Chu Trù có một loại xúc động muốn xé nát ra.
Mở tủ quần áo ra, Chu Trù sững sờ, bất kể là tây trang, sơ mi, trang phục hưu nhàn đều sửa soạn ổn thỏa xếp thành hàng đầy ắp cả tủ quần áo. Mỗi một món đều là tinh phẩm, hơn nữa giá trị không nhỏ. Mà kích cỡ cư nhiên đều là của Chu Trù. Chu Trù biết cỡ của mình và Anson tuyệt đối không giống nhau. Cậu hồ nghi nhìn về phía Anson, đối phương mỉm cười, “Tôi vẫn luôn rất có lòng tin khi đo lường bằng mắt, kích cỡ những cái này hẳn rất vừa với em.”
Chu Trù tùy ý lấy một bộ áo ngủ đi vào trong phòng tắm. Khi dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu trút xuống, tâm tình bình tĩnh vốn miễn cưỡng giả vờ bất chợt thấp thỏm, cậu nắm chặt nắm đấm.
Hòa vào dòng nước, Chu Trù nhỏ giọng nói, “Gwen, Anson Lorenzo đang hoài nghi tôi.”
Trước đó Leslie đã nói qua Anson đã từng lấy DNA của mình đi đối chiếu với DNA của Dean Dương trước đây, là Leslie thay đổi báo cáo kiểm nghiệm. Có lẽ Anson đã từng buông xuống nghi ngờ đối với Chu Trù, trải qua hôm nay, chỉ sợ sự nghi ngờ ấy quay lại, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
“Trước tiên bảo vệ tốt chính mình, trở về New York. Bọn tôi đã đang thương thảo có nên đình chỉ nhiệm vụ của cậu không.” Gwen trả lời.
Sau khi Chu Trù tắm rửa đơn giản xong thì thay áo ngủ vào đi ra khỏi phòng tắm.
Anson đang đeo một cặp kính ngồi ở cạnh bàn làm việc dùng notebook check hòm thư. Anh nghe thấy tiếng bước chân của Chu Trù liền quay mặt qua, cười nhẹ một tiếng, “Đúng là đáng tiếc, vốn tôi cho rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ quấn khăn tắm của em. Xem ra em quá có lòng phòng bị với tôi rồi.”
Cũng không đeo một cặp kính giống như người quản lý ngân sách phố Wall hay đeo, Anson lúc này thoạt nhìn tri thức và nội liễm khó tả.