“Leslie, chuyện cho tới bây giờ Anson chịu nói ra điều kiện trao đổi đã là vạn hạnh. Nếu như anh ta muốn, bất kể là khiến chúng ta vĩnh viễn không tìm được Chu Trù hay là giết cậu ấy, đều là chuyện dễ như trở bàn tay. Trở mặt với Anson đối với chúng ta mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào. Trong biệt thự của nhà Lorenzo, những người vệ sĩ kia đều là xuất thân lính đánh thuê, mà trong ngôi biệt thự ấy cất giấu vũ khí kiểu gì cậu biết không? Cậu chọc giận Anson Lorenzo, tôi sợ cậu sẽ liên lụy tổ viên của cậu rơi vào kết cục giống Bọ Cạp Đỏ đấy!”
Ai có thể đủ lớn lối xuất động máy bay trực thăng nổ chết Bọ Cạp Đỏ như vậy. Người ở trên lãnh thổ nước Mỹ có bản lĩnh này chỉ có Anson Lorenzo. Hết lần này tới lần khác bạn biết là anh ta làm, lại không tìm được chứng cứ.
“Cho nên chúng ta phải thỏa hiệp với tên đó?” Leslie nhướn mày.
“Đây không phải là vấn đề thỏa hiệp hay không thỏa hiệp, mà là chúng ta phải bảo toàn Chu Trù thế nào. Cậu xác định tuyên chiến với Anson là có thể thuận lợi đưa cậu ấy về? Leslie, tôi luôn luôn thưởng thức sự bình tĩnh của cậu. Chỉ có khi cậu bình tĩnh lại, mới có thể nghĩ được phương án tốt nhất.” Lister dùng sức vỗ lên vai Leslie, ý vị sâu xa.
Leslie cau mày.
“Chúng ta bây giờ đã xác định được cậu ấy ở đâu rồi. Anson có thể nghênh ngang để cho cậu ấy xuất hiện trên ban công, nhất định là làm xong chuẩn bị khi bị chúng ta phát hiện. Nói không chừng đang hút xì gà nghe nhạc chờ chúng ta đưa tới cửa ấy chứ!” Leila cũng bình tĩnh lại.
Chân mày Leslie giãn ra, thanh âm khôi phục sắc lạnh, “Ít nhất cậu ấy vẫn sống rất tốt.”
Chu Trù trong hình trên mặt có mấy phần thích ý. Cậu đã đảm đương thân phận Dean quá lâu, phải chịu quá nhiều mâu thuẫn, lấy đây làm cơ hội để cho cậu nghỉ ngơi một chút cũng không hẳn là không tốt.
Buổi sáng trôi qua, ánh nắng ban trưa có chút chói mắt. Cà phê bên cạnh Chu Trù cũng đã nguội ngắt rồi.
Anson đứng ở phía sau cậu, nhẹ nhàng nắn bóp bờ vai của cậu, “Thế này em cũng có thể ngồi đến buổi trưa, tựa như một ông già đã bắt đầu lĩnh bảo hiểm xã hội sống lười biếng không có mục tiêu ấy.”
“Mục tiêu?” Chu Trù nhếch khóe môi, “Anson, tôi rất hiếu kỳ, mục tiêu của anh là gì vậy? Trở thành trùm vũ khí số một thế giới à?”
“Mục tiêu của tôi ư?” Anson phát ra tiếng “ừm” thật dài, phảng phất như vấn đề này đang xoay vần trăm ngàn lần trong lòng anh vậy, “Hẳn là vào mỗi một phút mỗi một giây tôi sống đều phải hưởng thụ thứ tốt nhất trên đời này.”
Chu Trù cười lợi hại hơn, ngay cả bả vai cũng rung động theo.
“Trên đời này chẳng có gì là tốt nhất cả.”
“Được rồi, vậy tôi liền đổi một câu trả lời hợp lý. Mỗi phút mỗi giây tôi sóng đều phải vui vẻ.”
“Một người muốn thời thời khắc khắc đều vui vẻ, cũng không phải một chuyện dễ dàng.”
“Đúng vậy, cho nên tôi cảm thấy mình chưa đủ vui vẻ.” Trong thanh âm kia lại có mấy phần cô quạnh.
“Chưa đủ vui vẻ? Anh chỉ động não một chút, liền lợi dụng cảnh sát quốc tế bọn tôi tóm gọn đối thủ lâu năm của anh, chỉ ngoắc ngón tay một cái Bọ Cạp Đỏ liền bị xóa sổ khỏi thế giới này, tôi thậm chí cũng không biết anh là dùng phương pháp gì lén đem tôi từ trong bệnh viện ra. Trên đời này có điều gì là anh không thể làm được chứ? Còn có điều gì có thể khiến anh không vui?”
Chu Trù chờ đợi câu trả lời của Anson, thế nhưng đối phương chỉ là trầm mặc đứng ở phía sau cậu.
“Ăn cơm trưa đi, buổi chiều cùng em ra ngoài xem một cuộc đua xe.”
“Đua xe?” Chu Trù mở mắt, nơi ánh mắt có thể nhìn tới là cằm của Anson, “Anh không sợ tiếng động cơ xe đua chấn vỡ sọ tôi à?”
Anson cao thâm khó lường mà cười một tiếng, rời khỏi ban công.
Bữa trưa rất tinh giản, chỉ có bít-tết, salad, mỳ Ý cùng súp.
Nếu là Chu Trù trước đây, đối với ăn uống là không quá để tâm, chỉ cần là đồ không khó nuốt cậu liền có thể đánh chén ngon lành. Chỉ là thời gian hơn một năm này làm Dean Dương, thưởng thức của Chu Trù đạt được sự nâng cao về mọi mặt, đơn giản một phần bít-tết, cậu đã học được thưởng thức chất thịt, độ dai của thịt, nước sốt thậm chí sự khác biệt của độ lửa.
Chỉ một miếng nhỏ thôi, Chu Trù cũng biết miếng bít-tết này chắc chắn giá trị không rẻ, vân thịt cùng mỡ không nhiều lắm, khẩu cảm nhẵn nhụi đàn hồi vô cùng. Chu Trù thầm cười một tiếng, miếng bít-tết này chính là thể hiện cực hạn cho mục tiêu sống của Anson.
“Tôi cho là anh tương đối thích sự xa hoa của món Pháp, một bữa cơm cũng phải ăn mấy món liền.”
“Như vậy em sẽ ăn mà chẳng biết vị. Em không có kiên nhẫn như vậy, chuyện có thể hoàn thành trong nửa tiếng chắc là sẽ không nguyện ý kéo dài đến hai, ba tiếng đâu. Đến khi đó chỉ sợ tôi có muốn tinh tế thưởng thức món Pháp, còn phải chịu ánh mắt chán ghét của em ấy chứ.” Anson mỉm cười một cái, nắng từ sau lưng anh chiếu vào phòng khách, mái tóc màu nâu vàng của anh cũng ánh lên một tầng ánh sáng.
Chu Trù cúi đầu, vì một khoảnh khắc thất thần vừa rồi mà tự giễu.
“Là cuộc đua F1 sao? Tôi không nhớ gần đây có đua xe kiểu lớn nào.”
“Đi rồi em sẽ biết thôi.” Anson uống một ngụm súp hải sản, trêu, “Lần trước lúc ăn cơm cùng bàn với em, Bọ Cạp Đỏ cái tên kia còn sống. Hắn tự nhận là bản thân rất xa xỉ, nhưng trên thực tế hắn cũng không biết cái gì gọi là xa xỉ. Ngày đó súp hải sản trên bàn ăn thật quá thất bại.”
“Ồ? Tôi đã không nhớ rõ lần trên bàn ăn ấy có những món gì rồi.” Chu Trù hơi sửng sốt, ngay sau đó giễu cợt nói, “Ngài Lorenzo, dung lượng não của ngài đều lãng phí ở những chuyện không quan trọng này sao?”
“Tại sao lại không quan trọng chứ? Em ở nơi đó mà.”
Chu Trù đã quen với công phu nói chuyện của Anson, trước kia nghe được lời tương tự sẽ còn muốn trợn trắng mắt, bây giờ thì hoàn toàn miễn dịch rồi.
Dùng qua bữa trưa, Anson mang theo Chu Trù rời khỏi nhà Lorenzo.
Vệ sĩ đi theo Anson chỉ có hai người, Chu Trù tinh tế quan sát tư thế và tần suất bước chân khi đi đường của họ, hai người này được huấn luyện nghiêm ngặt, mỗi khi Anson tới một nơi nào đó, mục tiêu thiết yếu của họ chính là quan sát mọi địa điểm thích hợp mai phục. Chu Trù không chút hoài nghi thân thủ của bọn họ, cậu nhất định phải cân nhắc mình có tuyệt đối nắm chắc có thể gạt ngã bọn họ hay không. Hay là mình không nên cứng đối cứng?
Người lái xe vẫn như cũ là Richard, xe lái về phía ngoại ô New York, những tòa nhà sắt thép nhìn như phồn hoa dần dần cách xa, bóng cây ngô đồng lần lượt xẹt qua sườn mặt Chu Trù, giống như là một bộ phim tình cảm. Mà De Vincent là trường đua xe lớn nhất New York, Chu Trù phỏng đoán đích đến của bọn họ hẳn là nơi đó.
“Biết tôi tại sao yên tâm dẫn em đi ra mà không lo em sẽ chạy trốn không?”
“Tại sao?”
“D.T. làm phẫu thuật cho em là bạn của tôi, tôi nhờ hắn giúp một việc nhỏ. Ngoại trừ hoàn thành phẫu thuật ngoại khoa não, tôi bảo hắn tháo bỏ thiết bị thu tín hiệu cảnh sát quốc tế lắp trong tai em, lắp thiết bị theo dõi mini mới ra dưới trướng nhà Lorenzo của tôi, có thể dung hợp hoàn mỹ với tổ chức cơ thể người, sẽ không xuất hiện phản ứng bài xích.”
Chu Trù thở dài một hơi, chỉ cần cho cậu cơ hội rời khỏi phạm vi thế lực của Anson, việc đầu tiên cậu phải làm khi trở về trong tổ chức chính là tìm Leslie giúp một tay giải quyết hết cái gọi là thiết bị theo dõi này.
“Đừng đem chuyện này nghĩ bi quan như vậy, cũng đừng luôn hiểu sai ý tốt của tôi. Chu Trù, em cứ luôn vô tình hoặc cố ý đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm, mà tôi không thể không nắm chắc vị trí của em.”
“Cảm ơn anh suy nghĩ cho sự an toàn của tôi như vậy.” Chu Trù nhún vai, bọn họ rốt cục đến cửa trường đua xe De Vincent.
Không có người xem tụ tập ở cửa vào, không có những tình nguyện viên duy trì trật tự, cũng không có truyền thông báo chí tới trước, Chu Trù nghi ngờ nhìn về phía Anson, “Nơi này thật sự có đua xe F1 gì đó sao?”
“Nói chuẩn xác là cuộc đua cử hành vì em, không phải là đua xe F1. Cơ mà xin em cứ tin tưởng tôi, cuộc đua này có lẽ không đủ chuyên nghiệp, nhưng cũng đủ đặc sắc.”
“Vậy sao?” Chu Trù nhướn mày, cứ cảm thấy cái gọi là ‘đặc sắc’ của Anson nhất định chẳng phải là chuyện gì hay ho.
Bọn họ đi vào trường đua vắng tanh, không có khán giả nhiệt huyết sôi trào, Chu Trù thủy chung vẫn cảm thấy nhàm chán.
Trên đường đua đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ cùng với ba chiếc xe con màu đen nhìn như bình thường.
Chu Trù càng nhìn càng cảm thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia nhìn quen mắt, không ngừng lục lọi trí nhớ, bên tai vang lên tiếng thủy tinh vỡ, Chu Trù đột nhiên đứng phắt dậy, “Chiếc xe kia…”
“À,” Anson cúi người xuống, chống cằm, nhàn nhã nói, “Không sai, chính là chiếc xe đâm em bị thương.”
“Anh kéo chiếc xe kia tới làm cái gì?”
“Em xem.” Anson hất hất cằm.
Bên đường chạy, một đôi nam nữ chậm chạp đi tới. Trên vẻ mặt của bọn họ tràn đầy thấp thỏm cùng sợ hãi.
Trong buổi tối đâm bị thương Chu Trù kia, phụ nữ kia thoa son môi đỏ chót, trên mắt trang điểm màu khói, mặc trên người mặc váy ngắn kim sa màu bạc, khóe mắt đuôi mày đều là ý vị buông thả. Thế nhưng hôm nay, lớp trang điểm đậm của cô hoàn toàn biến mất, ánh mắt hoảng hốt đến ngay cả bả vai cũng run rẩy lợi hại. Mà bạn trai của cô, một mực cúi đầu, trên người vẫn treo đống trang sức kim loại nặng, ăn vận hoàn toàn là kiểu punk.
“Anh muốn làm gì?” Chu Trù trừng sang Anson.
“Bọn họ thiếu chút nữa giết em. Lúc em phẫu thuật do tai nạn, hai người kia cư nhiên vẫn ngồi trong chiếc xe đó cắn thuốc.”
“Bọn họ chẳng qua là sợ thôi.” Chu Trù biết sự điên cuồng của Anson, cũng hiểu bất kể mình ngăn cản thế nào cũng đều là phí công.
“Sợ? Điều họ sợ cũng không phải là em có thể sẽ chết hay không. Nhưng tôi lại sợ.” Thanh âm của Anson chợt trầm xuống, trong lạnh lẽo hàm chứa sắc bén.
Một khắc kia, Chu Trù sinh ra ảo giác đau âm ỉ.
“Kẻ khiến tôi sợ, tôi sẽ khiến chúng sợ hơn cả tôi.” Anson vỗ vỗ tay.
Đôi nam nữ này rõ ràng run lên, lúc này mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen nối đuôi đi vào, ngồi vào trong chiếc xe con màu đen.
Richard chẳng biết lúc nào đứng ở bên sân. Thần sắc của hắn không có chút nào gợn sóng, bình tĩnh nói với người đàn ông kia, “Thưa ngài, ngài mang những trang sức kim loại này lái xe sẽ rất nguy hiểm, ngộ nhỡ phát sinh va chạm đụng độ, những trang sức kim loại này rất có thể sẽ cắt thương ngài.”
Người đàn ông kia há miệng, run giọng hỏi, “Tôi còn có cơ hội sống sao? Các người không phải là muốn bọn tôi chết sao?”
Richard dừng một chút, “Thưa ngài, trước khi ngài còn chưa chết, tất cả đều có thể.”
Người đàn ông kia nuốt một ngụm nước miếng, đem toàn bộ trang sức kim loại trên người tháo hết xuống.
Anson thở dài một cái, tựa hồ đoán được Richard nói những gì, “Richard chính là như vậy, luôn cho người khác hi vọng không thiết thực.”
“Anh còn chưa nói chơi trò gì.”
“Ừm, tôi muốn thử một chút tính năng chiếc xe thể thao màu đỏ kia của họ rốt cuộc tốt cỡ nào. Nếu như trong vòng một tiếng, có thể chống đỡ được sự kìm kẹp của ba chiếc xe, tôi cũng đi đặt mua kiểu xe thể thao của họ.”
Thì ra là hết thảy chuyện này đều là trò chơi của Anson, điều anh ta muốn nhìn chính là sự giãy chết của đôi nam nữ này, mà giãy giụa cực khổ thêm chăng nữa cũng chạy không thoát kết cục cuối cùng. Thứ Anson muốn thưởng thức, chính là bộ dáng tuyệt vọng cuối cùng của họ.
Richard đứng bên sân phất phất tay, xe thể thao màu đỏ lao vụt ra ngoài, nó có thời gian ba giây để kéo xa khoảng cách với ba chiếc xe phía sau.
“Tôi cá tốc độ họ đâm vào em không nhanh bằng bây giờ.”
“Tôi chẳng có hứng thú với sự vô vị của anh!” Chu Trù đang muốn đứng dậy, cổ tay lại bị Anson gắt gao giữ lại.
Ngón cái của tên kia xoa một vòng trên cổ tay Chu Trù, Chu Trù có thể vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được độ cong ở bụng ngón tay của anh, thầm mang ý vị vỗ về, nhưng mặc dù như vậy trong lòng Chu Trù vẫn có một cỗ lửa giận xông lên não.
“Nếu như ngay cả em, người duy nhất có lòng thương hại với họ cũng đi mất, bọn họ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”
Đúng lúc đó, truyền tới một trận tiếng va chạm, Chu Trù quay đầu lại, một chiếc xe sượt qua đầu xe thể thao màu đỏ lao vọt lên, phương hướng của chiếc xe đua màu đỏ bị chệch đi, xoay sáu mươi độ lái vọt ra một đoạn ngắn, suýt chút nữa liền đụng vào biên của đường đua. Hai chiếc xe đến sau đó cũng không bỏ qua, dồn dập đụng vào chiếc xe đua màu đỏ kia.
Hai chiếc xe kia cũng không trực tiếp đâm vào, mà là không ngừng chế tạo hiệu quả muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, ý đồ cũng không phải là muốn mạng bọn họ, mà là muốn bọn họ một mực vây trong cực độ sợ hãi.
Nắp ca-mô của chiếc xe đua màu đỏ đã bị đụng biến hình.
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái từng trận truyền tới.
Chu Trù hít một hơi, cậu cũng không phải là một cực người tốt, đối với hai người trẻ tuổi mà lúc lái xe cũng có thể hôn đến hừng hực khí thế này, Chu Trù cảm thấy bọn họ là nên được dạy dỗ. Thế nhưng loại phương thức này của Anson đã vượt qua phạm vi có thể chịu đựng của cậu.
“Nếu như không muốn nghe, có thể bịt tai lại.” Anson lại từ trong túi móc ra một bộ nút tai.
Chu Trù dùng sức hất tay anh ra, “Ngài Lorenzo thật đúng là chu đáo nhỉ!”
“Em muốn đi đâu!” Anson đứng lên, nhìn bóng lưng rời khỏi ghế khán giả của Chu Trù.
“Làm trò chơi biến thái của anh đặc sắc hơn!”
Chiếc xe thể thao màu đỏ hoàn kia toàn không có đường sống để lui ra, chỉ có thể cảm nhận được chấn động khi hai chiếc xe kia không ngừng đụng vào.
Mà chiếc xe đã chạy ra xa kia chợt quay đầu, lấy tốc độ cao lao tới.
“Leslie, chuyện cho tới bây giờ Anson chịu nói ra điều kiện trao đổi đã là vạn hạnh. Nếu như anh ta muốn, bất kể là khiến chúng ta vĩnh viễn không tìm được Chu Trù hay là giết cậu ấy, đều là chuyện dễ như trở bàn tay. Trở mặt với Anson đối với chúng ta mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào. Trong biệt thự của nhà Lorenzo, những người vệ sĩ kia đều là xuất thân lính đánh thuê, mà trong ngôi biệt thự ấy cất giấu vũ khí kiểu gì cậu biết không? Cậu chọc giận Anson Lorenzo, tôi sợ cậu sẽ liên lụy tổ viên của cậu rơi vào kết cục giống Bọ Cạp Đỏ đấy!”
Ai có thể đủ lớn lối xuất động máy bay trực thăng nổ chết Bọ Cạp Đỏ như vậy. Người ở trên lãnh thổ nước Mỹ có bản lĩnh này chỉ có Anson Lorenzo. Hết lần này tới lần khác bạn biết là anh ta làm, lại không tìm được chứng cứ.
“Cho nên chúng ta phải thỏa hiệp với tên đó?” Leslie nhướn mày.
“Đây không phải là vấn đề thỏa hiệp hay không thỏa hiệp, mà là chúng ta phải bảo toàn Chu Trù thế nào. Cậu xác định tuyên chiến với Anson là có thể thuận lợi đưa cậu ấy về? Leslie, tôi luôn luôn thưởng thức sự bình tĩnh của cậu. Chỉ có khi cậu bình tĩnh lại, mới có thể nghĩ được phương án tốt nhất.” Lister dùng sức vỗ lên vai Leslie, ý vị sâu xa.
Leslie cau mày.
“Chúng ta bây giờ đã xác định được cậu ấy ở đâu rồi. Anson có thể nghênh ngang để cho cậu ấy xuất hiện trên ban công, nhất định là làm xong chuẩn bị khi bị chúng ta phát hiện. Nói không chừng đang hút xì gà nghe nhạc chờ chúng ta đưa tới cửa ấy chứ!” Leila cũng bình tĩnh lại.
Chân mày Leslie giãn ra, thanh âm khôi phục sắc lạnh, “Ít nhất cậu ấy vẫn sống rất tốt.”
Chu Trù trong hình trên mặt có mấy phần thích ý. Cậu đã đảm đương thân phận Dean quá lâu, phải chịu quá nhiều mâu thuẫn, lấy đây làm cơ hội để cho cậu nghỉ ngơi một chút cũng không hẳn là không tốt.
Buổi sáng trôi qua, ánh nắng ban trưa có chút chói mắt. Cà phê bên cạnh Chu Trù cũng đã nguội ngắt rồi.
Anson đứng ở phía sau cậu, nhẹ nhàng nắn bóp bờ vai của cậu, “Thế này em cũng có thể ngồi đến buổi trưa, tựa như một ông già đã bắt đầu lĩnh bảo hiểm xã hội sống lười biếng không có mục tiêu ấy.”
“Mục tiêu?” Chu Trù nhếch khóe môi, “Anson, tôi rất hiếu kỳ, mục tiêu của anh là gì vậy? Trở thành trùm vũ khí số một thế giới à?”
“Mục tiêu của tôi ư?” Anson phát ra tiếng “ừm” thật dài, phảng phất như vấn đề này đang xoay vần trăm ngàn lần trong lòng anh vậy, “Hẳn là vào mỗi một phút mỗi một giây tôi sống đều phải hưởng thụ thứ tốt nhất trên đời này.”
Chu Trù cười lợi hại hơn, ngay cả bả vai cũng rung động theo.
“Trên đời này chẳng có gì là tốt nhất cả.”
“Được rồi, vậy tôi liền đổi một câu trả lời hợp lý. Mỗi phút mỗi giây tôi sóng đều phải vui vẻ.”
“Một người muốn thời thời khắc khắc đều vui vẻ, cũng không phải một chuyện dễ dàng.”
“Đúng vậy, cho nên tôi cảm thấy mình chưa đủ vui vẻ.” Trong thanh âm kia lại có mấy phần cô quạnh.
“Chưa đủ vui vẻ? Anh chỉ động não một chút, liền lợi dụng cảnh sát quốc tế bọn tôi tóm gọn đối thủ lâu năm của anh, chỉ ngoắc ngón tay một cái Bọ Cạp Đỏ liền bị xóa sổ khỏi thế giới này, tôi thậm chí cũng không biết anh là dùng phương pháp gì lén đem tôi từ trong bệnh viện ra. Trên đời này có điều gì là anh không thể làm được chứ? Còn có điều gì có thể khiến anh không vui?”
Chu Trù chờ đợi câu trả lời của Anson, thế nhưng đối phương chỉ là trầm mặc đứng ở phía sau cậu.
“Ăn cơm trưa đi, buổi chiều cùng em ra ngoài xem một cuộc đua xe.”
“Đua xe?” Chu Trù mở mắt, nơi ánh mắt có thể nhìn tới là cằm của Anson, “Anh không sợ tiếng động cơ xe đua chấn vỡ sọ tôi à?”
Anson cao thâm khó lường mà cười một tiếng, rời khỏi ban công.
Bữa trưa rất tinh giản, chỉ có bít-tết, salad, mỳ Ý cùng súp.
Nếu là Chu Trù trước đây, đối với ăn uống là không quá để tâm, chỉ cần là đồ không khó nuốt cậu liền có thể đánh chén ngon lành. Chỉ là thời gian hơn một năm này làm Dean Dương, thưởng thức của Chu Trù đạt được sự nâng cao về mọi mặt, đơn giản một phần bít-tết, cậu đã học được thưởng thức chất thịt, độ dai của thịt, nước sốt thậm chí sự khác biệt của độ lửa.
Chỉ một miếng nhỏ thôi, Chu Trù cũng biết miếng bít-tết này chắc chắn giá trị không rẻ, vân thịt cùng mỡ không nhiều lắm, khẩu cảm nhẵn nhụi đàn hồi vô cùng. Chu Trù thầm cười một tiếng, miếng bít-tết này chính là thể hiện cực hạn cho mục tiêu sống của Anson.
“Tôi cho là anh tương đối thích sự xa hoa của món Pháp, một bữa cơm cũng phải ăn mấy món liền.”
“Như vậy em sẽ ăn mà chẳng biết vị. Em không có kiên nhẫn như vậy, chuyện có thể hoàn thành trong nửa tiếng chắc là sẽ không nguyện ý kéo dài đến hai, ba tiếng đâu. Đến khi đó chỉ sợ tôi có muốn tinh tế thưởng thức món Pháp, còn phải chịu ánh mắt chán ghét của em ấy chứ.” Anson mỉm cười một cái, nắng từ sau lưng anh chiếu vào phòng khách, mái tóc màu nâu vàng của anh cũng ánh lên một tầng ánh sáng.
Chu Trù cúi đầu, vì một khoảnh khắc thất thần vừa rồi mà tự giễu.
“Là cuộc đua F sao? Tôi không nhớ gần đây có đua xe kiểu lớn nào.”
“Đi rồi em sẽ biết thôi.” Anson uống một ngụm súp hải sản, trêu, “Lần trước lúc ăn cơm cùng bàn với em, Bọ Cạp Đỏ cái tên kia còn sống. Hắn tự nhận là bản thân rất xa xỉ, nhưng trên thực tế hắn cũng không biết cái gì gọi là xa xỉ. Ngày đó súp hải sản trên bàn ăn thật quá thất bại.”
“Ồ? Tôi đã không nhớ rõ lần trên bàn ăn ấy có những món gì rồi.” Chu Trù hơi sửng sốt, ngay sau đó giễu cợt nói, “Ngài Lorenzo, dung lượng não của ngài đều lãng phí ở những chuyện không quan trọng này sao?”
“Tại sao lại không quan trọng chứ? Em ở nơi đó mà.”
Chu Trù đã quen với công phu nói chuyện của Anson, trước kia nghe được lời tương tự sẽ còn muốn trợn trắng mắt, bây giờ thì hoàn toàn miễn dịch rồi.
Dùng qua bữa trưa, Anson mang theo Chu Trù rời khỏi nhà Lorenzo.
Vệ sĩ đi theo Anson chỉ có hai người, Chu Trù tinh tế quan sát tư thế và tần suất bước chân khi đi đường của họ, hai người này được huấn luyện nghiêm ngặt, mỗi khi Anson tới một nơi nào đó, mục tiêu thiết yếu của họ chính là quan sát mọi địa điểm thích hợp mai phục. Chu Trù không chút hoài nghi thân thủ của bọn họ, cậu nhất định phải cân nhắc mình có tuyệt đối nắm chắc có thể gạt ngã bọn họ hay không. Hay là mình không nên cứng đối cứng?
Người lái xe vẫn như cũ là Richard, xe lái về phía ngoại ô New York, những tòa nhà sắt thép nhìn như phồn hoa dần dần cách xa, bóng cây ngô đồng lần lượt xẹt qua sườn mặt Chu Trù, giống như là một bộ phim tình cảm. Mà De Vincent là trường đua xe lớn nhất New York, Chu Trù phỏng đoán đích đến của bọn họ hẳn là nơi đó.
“Biết tôi tại sao yên tâm dẫn em đi ra mà không lo em sẽ chạy trốn không?”
“Tại sao?”
“D.T. làm phẫu thuật cho em là bạn của tôi, tôi nhờ hắn giúp một việc nhỏ. Ngoại trừ hoàn thành phẫu thuật ngoại khoa não, tôi bảo hắn tháo bỏ thiết bị thu tín hiệu cảnh sát quốc tế lắp trong tai em, lắp thiết bị theo dõi mini mới ra dưới trướng nhà Lorenzo của tôi, có thể dung hợp hoàn mỹ với tổ chức cơ thể người, sẽ không xuất hiện phản ứng bài xích.”
Chu Trù thở dài một hơi, chỉ cần cho cậu cơ hội rời khỏi phạm vi thế lực của Anson, việc đầu tiên cậu phải làm khi trở về trong tổ chức chính là tìm Leslie giúp một tay giải quyết hết cái gọi là thiết bị theo dõi này.
“Đừng đem chuyện này nghĩ bi quan như vậy, cũng đừng luôn hiểu sai ý tốt của tôi. Chu Trù, em cứ luôn vô tình hoặc cố ý đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm, mà tôi không thể không nắm chắc vị trí của em.”
“Cảm ơn anh suy nghĩ cho sự an toàn của tôi như vậy.” Chu Trù nhún vai, bọn họ rốt cục đến cửa trường đua xe De Vincent.
Không có người xem tụ tập ở cửa vào, không có những tình nguyện viên duy trì trật tự, cũng không có truyền thông báo chí tới trước, Chu Trù nghi ngờ nhìn về phía Anson, “Nơi này thật sự có đua xe F gì đó sao?”
“Nói chuẩn xác là cuộc đua cử hành vì em, không phải là đua xe F. Cơ mà xin em cứ tin tưởng tôi, cuộc đua này có lẽ không đủ chuyên nghiệp, nhưng cũng đủ đặc sắc.”
“Vậy sao?” Chu Trù nhướn mày, cứ cảm thấy cái gọi là ‘đặc sắc’ của Anson nhất định chẳng phải là chuyện gì hay ho.
Bọn họ đi vào trường đua vắng tanh, không có khán giả nhiệt huyết sôi trào, Chu Trù thủy chung vẫn cảm thấy nhàm chán.
Trên đường đua đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ cùng với ba chiếc xe con màu đen nhìn như bình thường.
Chu Trù càng nhìn càng cảm thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia nhìn quen mắt, không ngừng lục lọi trí nhớ, bên tai vang lên tiếng thủy tinh vỡ, Chu Trù đột nhiên đứng phắt dậy, “Chiếc xe kia…”
“À,” Anson cúi người xuống, chống cằm, nhàn nhã nói, “Không sai, chính là chiếc xe đâm em bị thương.”
“Anh kéo chiếc xe kia tới làm cái gì?”
“Em xem.” Anson hất hất cằm.
Bên đường chạy, một đôi nam nữ chậm chạp đi tới. Trên vẻ mặt của bọn họ tràn đầy thấp thỏm cùng sợ hãi.
Trong buổi tối đâm bị thương Chu Trù kia, phụ nữ kia thoa son môi đỏ chót, trên mắt trang điểm màu khói, mặc trên người mặc váy ngắn kim sa màu bạc, khóe mắt đuôi mày đều là ý vị buông thả. Thế nhưng hôm nay, lớp trang điểm đậm của cô hoàn toàn biến mất, ánh mắt hoảng hốt đến ngay cả bả vai cũng run rẩy lợi hại. Mà bạn trai của cô, một mực cúi đầu, trên người vẫn treo đống trang sức kim loại nặng, ăn vận hoàn toàn là kiểu punk.
“Anh muốn làm gì?” Chu Trù trừng sang Anson.
“Bọn họ thiếu chút nữa giết em. Lúc em phẫu thuật do tai nạn, hai người kia cư nhiên vẫn ngồi trong chiếc xe đó cắn thuốc.”
“Bọn họ chẳng qua là sợ thôi.” Chu Trù biết sự điên cuồng của Anson, cũng hiểu bất kể mình ngăn cản thế nào cũng đều là phí công.
“Sợ? Điều họ sợ cũng không phải là em có thể sẽ chết hay không. Nhưng tôi lại sợ.” Thanh âm của Anson chợt trầm xuống, trong lạnh lẽo hàm chứa sắc bén.
Một khắc kia, Chu Trù sinh ra ảo giác đau âm ỉ.
“Kẻ khiến tôi sợ, tôi sẽ khiến chúng sợ hơn cả tôi.” Anson vỗ vỗ tay.
Đôi nam nữ này rõ ràng run lên, lúc này mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen nối đuôi đi vào, ngồi vào trong chiếc xe con màu đen.
Richard chẳng biết lúc nào đứng ở bên sân. Thần sắc của hắn không có chút nào gợn sóng, bình tĩnh nói với người đàn ông kia, “Thưa ngài, ngài mang những trang sức kim loại này lái xe sẽ rất nguy hiểm, ngộ nhỡ phát sinh va chạm đụng độ, những trang sức kim loại này rất có thể sẽ cắt thương ngài.”
Người đàn ông kia há miệng, run giọng hỏi, “Tôi còn có cơ hội sống sao? Các người không phải là muốn bọn tôi chết sao?”
Richard dừng một chút, “Thưa ngài, trước khi ngài còn chưa chết, tất cả đều có thể.”
Người đàn ông kia nuốt một ngụm nước miếng, đem toàn bộ trang sức kim loại trên người tháo hết xuống.
Anson thở dài một cái, tựa hồ đoán được Richard nói những gì, “Richard chính là như vậy, luôn cho người khác hi vọng không thiết thực.”
“Anh còn chưa nói chơi trò gì.”
“Ừm, tôi muốn thử một chút tính năng chiếc xe thể thao màu đỏ kia của họ rốt cuộc tốt cỡ nào. Nếu như trong vòng một tiếng, có thể chống đỡ được sự kìm kẹp của ba chiếc xe, tôi cũng đi đặt mua kiểu xe thể thao của họ.”
Thì ra là hết thảy chuyện này đều là trò chơi của Anson, điều anh ta muốn nhìn chính là sự giãy chết của đôi nam nữ này, mà giãy giụa cực khổ thêm chăng nữa cũng chạy không thoát kết cục cuối cùng. Thứ Anson muốn thưởng thức, chính là bộ dáng tuyệt vọng cuối cùng của họ.
Richard đứng bên sân phất phất tay, xe thể thao màu đỏ lao vụt ra ngoài, nó có thời gian ba giây để kéo xa khoảng cách với ba chiếc xe phía sau.
“Tôi cá tốc độ họ đâm vào em không nhanh bằng bây giờ.”
“Tôi chẳng có hứng thú với sự vô vị của anh!” Chu Trù đang muốn đứng dậy, cổ tay lại bị Anson gắt gao giữ lại.
Ngón cái của tên kia xoa một vòng trên cổ tay Chu Trù, Chu Trù có thể vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được độ cong ở bụng ngón tay của anh, thầm mang ý vị vỗ về, nhưng mặc dù như vậy trong lòng Chu Trù vẫn có một cỗ lửa giận xông lên não.
“Nếu như ngay cả em, người duy nhất có lòng thương hại với họ cũng đi mất, bọn họ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”
Đúng lúc đó, truyền tới một trận tiếng va chạm, Chu Trù quay đầu lại, một chiếc xe sượt qua đầu xe thể thao màu đỏ lao vọt lên, phương hướng của chiếc xe đua màu đỏ bị chệch đi, xoay sáu mươi độ lái vọt ra một đoạn ngắn, suýt chút nữa liền đụng vào biên của đường đua. Hai chiếc xe đến sau đó cũng không bỏ qua, dồn dập đụng vào chiếc xe đua màu đỏ kia.
Hai chiếc xe kia cũng không trực tiếp đâm vào, mà là không ngừng chế tạo hiệu quả muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, ý đồ cũng không phải là muốn mạng bọn họ, mà là muốn bọn họ một mực vây trong cực độ sợ hãi.
Nắp ca-mô của chiếc xe đua màu đỏ đã bị đụng biến hình.
Tiếng kêu sợ hãi của cô gái từng trận truyền tới.
Chu Trù hít một hơi, cậu cũng không phải là một cực người tốt, đối với hai người trẻ tuổi mà lúc lái xe cũng có thể hôn đến hừng hực khí thế này, Chu Trù cảm thấy bọn họ là nên được dạy dỗ. Thế nhưng loại phương thức này của Anson đã vượt qua phạm vi có thể chịu đựng của cậu.
“Nếu như không muốn nghe, có thể bịt tai lại.” Anson lại từ trong túi móc ra một bộ nút tai.
Chu Trù dùng sức hất tay anh ra, “Ngài Lorenzo thật đúng là chu đáo nhỉ!”
“Em muốn đi đâu!” Anson đứng lên, nhìn bóng lưng rời khỏi ghế khán giả của Chu Trù.
“Làm trò chơi biến thái của anh đặc sắc hơn!”
Chiếc xe thể thao màu đỏ hoàn kia toàn không có đường sống để lui ra, chỉ có thể cảm nhận được chấn động khi hai chiếc xe kia không ngừng đụng vào.
Mà chiếc xe đã chạy ra xa kia chợt quay đầu, lấy tốc độ cao lao tới.