“Đây không phải là lỗi của cậu.” Chu Trù rất lâu không dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện.
Marin cuộn mình lại, “Đừng nhìn tôi…”
Nước mắt lã chã trên khuôn mặt cậu ta, đó là là một loại khuất nhục, vết sẹo Bọ Cạp Đỏ gây ra trên người cậu ta bây giờ lại bị Joey vạch ra, mà Chu Trù lại chỉ có thể đứng nhìn.
“Nào… nào…” Chu Trù lau sạch nước mắt của cậu ta, “Không sao rồi, lần này tôi sẽ ở cùng cậu.”
“Đừng ghét tôi, xin cậu… đừng cảm thấy tôi ghê tởm…” Marin run rẩy xoay người lại.
Chu Trù kéo cậu ta vào trong lòng, nhiệt độ nóng bỏng kia của cậu ta đối với Chu Trù mà nói không hề đáng sợ như vậy nữa.
Marin run rẩy hôn lên cằm Chu Trù, giống như là sợ bị cự tuyệt mà cứ ngập ngừng ở đó, cho đến khi Chu Trù không có bất cứ sự cự tuyệt nào, cậu ta mới chậm rãi vặn vẹo cơ thể mình, hai chân quấn quanh hông Chu Trù. Môi Marin từ cằm Chu Trù chậm rãi hướng lên trên, hôn lên bờ môi của cậu, đó là nụ hôn ướt át mềm mại, không giống phụ nữ nhưng không cường thế như Anson. Chu Trù khẽ vuốt ve sống lưng cậu ta, không có bất kỳ ý tứ khác, giống như là đang an ủi một đứa trẻ bị thương.
Lưỡi Marin cố gắng cạy môi Chu Trù ra, nhưng Chu Trù lại vẫn cứ mím chặt môi. Cậu ta không tìm được chỗ tiến vào, không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt đi liếm hôn gò má và vành tai Chu Trù. Chu Trù ôm Marin, cậu thừa nhận sự khiêu khích của Marin cho dù là người đàn ông chỉ hứng thú với phụ nữ cũng sẽ kìm nén không nổi, nhưng cậu không thể. Một khi vượt qua ranh giới đó, cái cậu mất đi không chỉ là Marin người bạn này.
Tựa như ảo giác, Chu Trù nhắm mắt lại đã nhìn thấy Anson đứng trước mặt cậu, hai tay đút túi, một bộ thích ý, trên mặt cũng là nụ cười cực kỳ trào phúng.
“Tôi bảo này Chu Trù, em còn nhớ nụ hôn của tôi không?”
Chu Trù thở dốc vì kinh ngạc, bên tai cũng là âm thanh vang vọng trầm thấp mà ưu nhã giống như ma quỷ của Anson:
“Sự điên cuồng của tôi, sự nhiệt tình của tôi, em còn nhớ không?”
“Nhiệt độ của tôi, tôi khống chế sức lực của em, em còn nhớ không?”
Chu Trù giống như là bị giật mình, cả người run lên.
Mà Marin lại cho là mình rốt cục khiến Chu Trù có phản ứng, không kịp chờ đợi ôm lấy mặt Chu Trù lần nữa hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi cậu ta liếm qua khe môi của cậu, Chu Trù lại như cố chấp bảo vệ cái gì đó mà vẫn không có để cho Marin bất kỳ khe hở nào. Marin có chút tủi thân nằm trên người Chu Trù, dựa vào cổ cậu, trong thanh âm có mấy phần nức nở, “Cậu là cảm thấy tôi từng bị Bọ Cạp Đỏ chạm qua… rất ghê tởm sao?”
“Không! Không phải vậy!” Chu Trù nâng Marin lên, hai mắt nhìn hai mắt cậu ta, “Cậu thật sự rất tốt. Bất kể là Bọ Cạp Đỏ cũng được, Joey cũng được, tôi cũng được đều không xứng chạm vào cậu.”
“Đừng… đừng đem cậu cùng Bọ Cạp Đỏ và cả Joey đặt chung một chỗ, bọn họ không xứng…” Marin nuốt nước miếng, khi nói những lời này lại cố chấp ngoài ý muốn.
Chu Trù ngẩn ra đó… cậu lại vẫn không hề phát giác tâm tư của Marin…
“Nếu như cậu thật sự cảm thấy tôi… tốt như cậu nói, thì hãy để tôi hôn cậu.” Ánh mắt của Marin run rẩy, lần nữa ngậm lên đôi môi Chu Trù.
Nắm chặt quả đấm, Chu Trù quay đầu đi chỗ khác.
“Cậu ghét tôi… tôi biết ngay là cậu ghét tôi…” Marin không cuồng loạn gào thét, cậu ta chỉ là một lần lại một lần lặp lại những lời này, tựa như tự mình khiến mình suy sụp.
“Thật xin lỗi.” Chu Trù ôm lấy cậu ta, “Chờ tác dụng thuốc này qua đi, cậu sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi…”
Tức thì, trên lưng Chu Trù một trận đau nhói, cậu như phản xạ có điều kiện mà hung hăng đẩy Marin ra, nhưng đã có cái gì đó tiêm vào cơ bắp của cậu.
Chu Trù đưa tay ấn lên lưng mình, nhìn thấy trên tay Marin còn cầm một thứ giống kim tiêm.
“Marin?” Chu Trù trợn to hai mắt, không thể tin nhìn cậu ta.
Marin tiện tay ném kim tiêm đi, trên môi lộ ra nụ cười Chu Trù chưa từng được thấy.
“Nhớ tôi từng nói cậu giống hệt kim cương không?” Marin chậm rãi bò tới chỗ Chu Trù, từ dưới lên trên nhìn vào mắt cậu, “Lời như vậy, tôi cũng từng nói với Dean.”
Chu Trù sửng sốt, Marin làm sao biết cậu chính là Dean? Chỉ là bởi vì giọng nói của họ sao?
Cho dù cậu là Dean, Marin lại vì sao mà phải đối xử với cậu như vậy?
Chu Trù muốn đứng lên, lại phát giác toàn thân mình không còn sức lực.
“Đó là thuốc giãn cơ liều cao. Cậu yên tâm, liều lượng cỡ này chắc chắn sẽ không tạo thành tổn thương đối với thân thể cậu đâu.” Marin ôm vai Chu Trù, mang cậu ngã trở về trên giường.
“Tại sao…” Chu Trù dùng hết khí lực mới nói nên lời.
“Bởi vì… cực kỳ lâu trước kia, khi cậu từ chỗ Bọ Cạp Đỏ đưa tôi đi, … tôi liền biết cậu là độc nhất vô nhị.” Khi hơi thở của Marin phả lên môi Chu Trù, lúc này, Chu Trù đã không có sức lực.
Marin rũ mắt xuống, nhìn đôi môi khẽ nhếch của Chu Trù, chậm rãi hôn lên, lưỡi cậu ta hăng say quấn lấy Chu Trù, hấp thu tất cả thứ cậu ta muốn.
Trong đầu Chu Trù vẫn như cũ là vô số nghi vấn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tiếng gõ cửa vang lên, đứng ngoài cửa chính là Joey.
“Thưa ngài, ngài không sao chứ.”
Thanh âm kia rất khiêm nhường, cứ tưởng như là hai người với Joey ngả ngớn cuồng vọng ban nãy.
“Tôi không sao.” Marin nghiêng người nằm cạnh Chu Trù, ngón tay đùa nghịch mái tóc đen rủ trên gối của cậu.
Joey mở cửa, ngồi vào bên cạnh Marin.
Marin đưa tay phủ lên gò má Joey, “Anh làm không tệ.”
“Cảm ơn lời khen của ngài.” Joey cầm tay Marin, đặt ở bên môi định hôn, Marin lại rút tay về.
“Tôi đã nói rất nhiều lần với anh, tôi không thích người khác hôn tôi.”
“Tôi rất xin lỗi, chẳng qua là ngài vừa rồi thực sự quá mê người.”
“Vậy anh phải nhớ, tôi vừa rồi không phải là làm cho anh xem. Bây giờ anh đi ra ngoài đi, Chu Trù không thấy đâu, hẳn sẽ có người tìm cậu ấy. Hi vọng anh có thể xử lý tốt mọi chuyện. Nếu anh không có bản lĩnh đó, tôi sẽ đổi một người đại diện khác.” Trong giọng nói của Marin là ý vị ra lệnh, loại cường thế ấy đã khi nào xuất hiện trên người cậu ta.
Chu Trù ở trong nháy mắt liền vỡ lẽ, cậu không thể tin nhìn Marin.
Trong phòng rất nhanh lại chỉ còn lại hai người họ.
“Cậu bây giờ rốt cuộc hiểu rõ rồi sao? Joey lên chiếc du thuyền này chính là để gặp tôi. Tôi chính là con riêng của Orlando Bain, cũng chính là cổ đông lớn nhất hiện tại của Massive.”
Thế Bọ Cạp Đỏ thì sao? Nếu các cậu đều là cổ đông sau màn của Massive, gã ta làm sao có thể làm gì được với cậu? Mọi chuyện đều là cậu dùng để lừa gạt tôi sao?
Chu Trù há miệng, nhưng không có khí lực nói chuyện.
“A, tôi biết cậu muốn hỏi gì, cậu nói Bọ Cạp Đỏ sao? Cưng ơi, ngày đó ở trong sòng bạc Reid, người mời cậu không phải là Bọ Cạp Đỏ, mà là tôi. Tôi nói với gã, nhìn kìa, thanh niên phương đông cầm ly rượu đứng đằng kia… tôi muốn làm quen cậu ấy. Vì vậy Bọ Cạp Đỏ liền mời cậu tới. Tôi đến giờ vẫn nhớ rõ mỗi một vẻ mặt của cậu, mỗi một câu cậu nói hôm đó, còn cả mỗi một ánh mắt cậu nhìn tôi. Sau đó, mỗi khi tôi ngủ, trước mắt tôi luôn tái hiện ra mọi chuyện ngày ấy. Tựa như một giấc mộng.”
Chu Trù vỡ lẽ, những chuyện này thật ra đều là âm mưu, như vậy âm mưu này bắt đầu từ thời điểm nào vậy? Chẳng lẽ Marin mình biết ở đại học cho tới bây giờ đều không từng tồn tại? Hết thảy đều chỉ là giả tượng thôi sao?
“Trước khi người khác nói cho tôi biết, cha của tôi là thương nhân Orlando Bain tiếng tăm lẫy lừng, cậu biết cha mẹ gia đình tôi được gửi nuôi đối xử với tôi thế nào không?” Marin nhắm mắt lại chống đầu, hết thảy tựa hồ chẳng có gì to tát, nhưng là giọng nói dùng sắc của cậu ta mơ hồ toát ra lòng oán hận của cậu ta đối với đoạn sinh hoạt kia, “Chuyện cha nuôi tôi làm với tôi ngay cả hàng xóm cũng biết. Tôi không dám tắm trong nhà, tôi tham gia đội bơi lội của trường chỉ là bởi vì nơi đó có phòng tắm. Tôi phải khóa cửa, trước cửa còn phải chặn bằng bàn học của tôi. Mẹ nuôi tôi hận không thể bóp chết tôi, rồi lại không thể không làm bộ như cái gì cũng không biết, bởi vì bà ta một khi xé toạc ra rồi, cha nuôi tôi sẽ vứt bỏ bà ta. Nực cười biết bao a, bà ta muốn dùng tôi để giữ gã chồng đáng xuống địa ngục của bà ta lại.”
Chu Trù nhắm hai mắt lại, cậu mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Cho nên, ngày đó Bọ Cạp Đỏ tới tìm tôi, gã ngồi ở trên sô pha nói cho tôi biết —— tôi không còn là đứa con riêng nhu nhược sợ bị vứt bỏ nữa, tôi có quyền thế làm cái gì cũng có thể, bao gồm khiến tất cả kẻ tôi ghét đều biến mất khỏi thế giới này. Gã ta đẩy súng tới trước mặt tôi, tùy tiện cười bảo, “Này, làm chuyện cậu muốn làm đi.” Phát súng đầu tiên của tôi cắt đứt sinh mạng của cha nuôi tôi, toàn thân ông ta co giật đau đớn, sắc mặt trắng bệch, sau đó là tay ông ta, chân ông ta, cuối cùng mới là đầu ông ta. Tâm tình của tôi cho tới bây giờ chưa từng sảng khoái đến vậy, thì ra là thế giới này tốt đẹp đến thế. Mẹ nuôi tôi cất tiếng kêu thảm thiết, một lần lại một lần, đáp lại bà ta chỉ có sóng triều cuồn cuộn trào lên như tiếng tim đập của tôi. Một phát súng của tôi bắn lên mặt ả đàn bà kia, nhìn bản mặt mỗi ngày trang điểm lòe loẹt của ả của nổ banh như hoa nở. Bắt đầu từ ngày đó, tôi rốt cục trở thành chính mình.” Marin dùng giọng điệu vô cùng hoài niệm hôm ấy mà tự thuật.
Đây là ác mộng sao?
Người ngồi bên cạnh mình thật sự là Marin sao?
Con người luôn có nụ cười ngượng ngùng, con người sợ bị tổn thương luôn khiến người ta muốn đi bảo vệ kia đều là ảo giác sao?
Chu Trù nhớ lại thời điểm bọn họ cùng đi Sri Lanka du lịch, cảnh tượng hai người ngồi trên ban công phòng thuê của khách sạn hóng gió đêm ngắm sao trời, tất cả những chuyện ấy giống như là mộng cảnh của mình Chu Trù mà thôi, hiện tại cậu rốt cuộc trở về hiện thực.
“Tại sao không nhìn tôi.” Marin xoay mặt Chu Trù qua, “Tại sao không nhìn tôi?”
Nếu như hết thảy đều là giả tượng, tôi tại sao còn phải nhìn cậu?
“Cậu thích Anson Lorenzo phải không? Bởi vì thân phận của hắn? Tướng mạo của hắn? Hay là phong độ vờ vĩnh kia của hắn? Những điều này tôi đều có!” Ngón tay Marin dùng sức, bóp hai má Chu Trù, “Tôi nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu, là hắn lưu lại đúng không? Cậu bị hắn dẫn dụ rồi phải không? Cậu khiến tôi quá thất vọng, Chu Trù —— tôi vẫn cho rằng cậu là một người cứng rắn mà ngời sáng như kim cương!”
Chu Trù cười khổ một cái.
Trước kia cậu cảm thấy Anson Lorenzo là một cao thủ trong số những kẻ lừa đảo, là một tên ngụy quân tử, điều anh nói điều anh làm mỗi một chuyện đều không hề đáng tin, nhưng là bây giờ nhìn lại, Marin so với anh chỉ có hơn chứ không kém.
Ít nhất Anson cho tới bây giờ không che giấu dục vọng của chính mình.
“Khi tôi biết Dean Dương đã chết, tôi tuyệt vọng biết bao! Tôi thậm chí ngay cả nhìn cậu một lần cuối cùng cũng không được nhìn! Tôi nhớ cậu đến muốn chết, đi tới tất cả những nơi chúng ta từng đi qua, cuối cùng tôi quyết định —— cậu là thuộc về tôi, cho dù là cái chết cũng không thể cướp cậu đi. Tôi quật mở phần mộ của cậu, nhưng cái tôi thấy lại là một cỗ thi thể đã mục nát gần hai năm! Đây mới thực sự là Dean Dương!”
À ha, quả nhiên so với cậu, Anson còn đáng yêu hơn. Ít nhất anh ta sẽ không quật mộ tôi lên. Dựa theo tính cách của anh ta thì sẽ đem tro cốt của tôi làm thành kim cương này nọ mới tương đối phù hợp mỹ học của anh ta.
Chu Trù chợt thấy thật bi ai, cậu không hiểu tại sao mình cứ phải đem Anson cùng Marin ra so sánh, là bởi vì họ đều lừa gạt mình sao?
“Nếu như em tin, mỗi một câu tôi nói với em đều là thật.”
Câu nói một mực bị Chu Trù cười nhạo kia nhẹ nhàng vang vọng bên tai cậu.
“Vì vậy tôi bắt đầu tìm kiếm cậu. Bất kể cậu trốn ở chân trời góc biển nào tôi cũng sẽ tìm được cậu.” Marin tựa vào bên người Chu Trù, hơi thở của cậu ta giống như con giun ướt mềm dính dớp ngọ nguậy trên thần kinh của Chu Trù, “Tôi biết có một người dễ dàng bị công hãm nhất, đó chính là Dương Cẩm. Cậu giả trang con lão lâu như vậy, lão làm sao có thể không biết cậu là ai? Tôi đem nỗi thống khổ và hoài niệm dành cho cậu của mình hết thảy đều nói cho lão biết, tôi thậm chí còn thiết kế một mẫu trang sức vì cậu. Tôi giành được tín nhiệm của lão, cất nhắc của lão, cũng lấy được bí mật dưới đáy lòng lão. Lão chỉ nói thân phận của cậu nhưng thủy chung không chịu nói cho tôi biết tên cậu, cho đến lần này ở trên du thuyền gặp được cậu, câu đầu tiên cậu mở miệng nói với tôi —— liền khiến trái tim tôi cuồng loạn! Tôi biết! Tôi rốt cuộc tìm được cậu rồi!” Trong ngữ khí của Marin là sự điên cuồng bị đè nén đã lâu, cậu ta thao thao bất tuyệt bày tỏ niềm ái mộ của cậu ta với Chu Trù, loại chấp nhất cố chấp ấy khiến người ta trong lòng run sợ.
Chu Trù hít một hơi, hiện tại cậu nên làm cái gì giờ? Thân thể mất đi năng lực hành động, cậu không tìm được bất kỳ phương thức chạy trốn nào. Hiệu lực của loại thuốc giãn cơ này có thể kéo dài bao lâu?
Đêm nay bốn bề dậy sóng rồi lại đằng đẵng đến mức khiến Chu Trù tự muốn bóp chết mình.
“Này, cậu khát sao?” Ngón tay Marin phác họa xương mày của Chu Trù.
Chu Trù run rẩy chân mày nhưng không có sức ngoảnh đầu đi.
Marin rót một chén nước, ngậm trong miệng, áp lên môi Chu Trù, nước chảy cùng hòa vào với hơi thở của Marin, Chu Trù một trận buồn nôn, cật lực ho khan. Marin một bộ đau lòng đỡ cậu dậy, vỗ phía sau lưng cậu, “Có phải hiệu lực thuốc giãn cơ quá mạnh, khiến cậu mất đi năng lực nuốt hay không vậy?”
Bây giờ rốt cuộc mấy giờ rồi? Mình nửa đêm đi tới cái tụ hội chết tiệt này, Leslie lúc nào mới phát hiện mình gặp nguy hiểm? Còn cả Eva nữa… nếu như mình đến sáng vẫn chưa trở về, cô có thể cảm thấy có gì không ổn hay không?